Đông Sinh hỏi chân tướng rõ ràng, tuy Tần Châu Ngọc nói là để ngừa
vạn nhất dẫn trộm vào nhà, nhưng mà việc nàng đã giải quyết xong một
đống sản vật miền núikia thì giải thích thế nào? Sợ lừa đảo là đúng, cơ mà sợ nàng còn hơn lừa đảo!
Đông Sinh không trách cứ nàng bắt nạt biểu đệ nhà mình, dù sao nàng cũng sẽ không thừa nhận. Đông Sinh trấn an hảo hai vị biểu đệ, sau đó đi mua
thịt bò chiêu đãi haitâm hồn thiếu niên bị tổn thương.
Đến khi ăn cơm, Tần Châu Ngọc cuối cùng cũng có vẻ mặt ôn hòa với hai
biểu đệ của Đông Sinh, nguyên nhân vì hai vị biểu đệ đã đến, làm cho bữa ăn khổ cực của nàng rốt cục có thể cải thiện.
Bữa cơm này Tần Châu Ngọc ăn vô cùng vui sướng.
Hơn phân nửa đồ ăn trên
đều bị nàng gắp vào chén của mình. Đáng thương hai biểu đệ của Đông
Sinh, đi đường hơn nửa đêm, lại bị vất ở ngoài cửa ngồi đợi đói tới nỗi
ngực dán vào lưng. Thật vất vả mới được biểu ca xuống bếp khoản đãi, thế mà còn bị nhân tình của biểu ca ăn hết hơn phân nửa.
Hai người u oán nhìn biểu ca nhà mình.
Đông Sinh cũng có chút xấu hổ, ho
nhẹ hai tiếng. Nào ngờ Tần Châu Ngọc hoàn toàn không hiểu, mở to hai mắt ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt vô tội hỏi:
"Huynh lại cảm lạnh sao? Có phải vì tối hôm qua ra bờ sông tìm ta bị trúng gió không?"
Tần Châu Ngọc chắc chắn biết ý Đông Sinh, nếu không phải Đông Sinh rất
hiểu nàng, sợ là cũng bị lừa gạt. Nhưng đi guốc trong bụng nàng như vậy
rồi, sao còn không hiểu nàng là vì mấy khối thịt bò mà giả ngu thôi.
Dù sao người ta cũng là nữ nhi, Đông Sinh không muốn ở biểu đệ trước mặt nói thẳng nàng, khẽ cắn môi đá vào chân nàng một cước, ai ngờ Tần Châu
Ngọc sợ hãi kêu lên một tiếng, nhíu mi giả bộ hờn dỗi oán giận:
"Ai nha, huynh ăn cơm thì ăn cơm đi, tại sao đá ta? Làm gì có người ngoài cơ chứ!"
Nói xong, cũng không để ý tới ánh mắt như dao của hắn, tiếp tục cúi đầu cùng đồ ăn trong bát chiến đấu hăng hái.
Đông Sinh hoàn toàn chán nản, mà ánh mắt u oán của hai vị biểu đệ lúc
nãy giờ đã chuyển sang đồng tình với hắn. Tú tài duy nhất trong thôn của bọn họ, sao lại kiếm được một người không hiểu lý lẽ nhân tình như vậy nhỉ?
Bởi vì hai biểu đệ chưa ăn no, Đông Sinh đành phải mang theo hai người ra ngoài tửu quán.
Trước khi xuất môn, Đông Sinh không quên oán hận trừng mắt đối với người vừa ăn no ngồi phịch trên ghế kia. Mà cái kẻ được ăn uống no đủ kia lại còn trưng ra đôi mắt chớp chớp vô tội nhìn ngược lại hắn.
Tới khi ba người rời đi, Tần Châu Ngọc vỗ vỗ bụng, hung hăng thở phào
nhẹ nhõm —— quả nhiên là da mặt dày mới có thể có thịt ăn a! Nếu ở trên
bàn cơm, nàng không mặc kệ tử thư sinh một ho hai đá cảnh cáo, làm sao có khả năng thống khoái ăn như vậy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!