Chương 19: Nhân tình của biểu ca

Đông Sinh đem lòng tốt của nàng biến thành lòng lang dạ thú, ôm quần

áo rời đi. Tần Châu Ngọc phi thường buồn bực. Không cho giặt quần áo thì

không giặt quần áo, ai thèm giặt quần áo thối của hắn, vết bẩn trắng lớn như vậy, không hiểu là cọ vào ở đâu.

Nhưng mà tất cả đều không quan trọng, vấn đề là —— tử thưsinh trước

khi rời chỉ ném cho nàng một khối bánh bao cứng rắn làm điểm tâm, thử

hỏi, còn có việc gì tàn ác hơn việc này không?

Tần Châu Ngọc ngồi xổm ở cửa, oán hận cắn bánh bao cứng. Cách đó

không xa tiếng rao bánh bao tiến thẳng vào tai, nàng cảm thấy chả nước

miếng, càng nghe thấy càng nhiều, thi nhau tràn ra. Nàng đành vội vàng

đem toàn bộ bánh bao nhét hết vào miệng, ngăn cho nước miếng tràn ra

ngoài, phải dùng lực nuốt mấy lần mới xuống được.

Còn ở học đường dạy học, Đông Sinh bị nàng oán thầm không biết bao nhiêu lần.

Hơn một tháng đã trôi qua, láng giềng xung quanh hiểu rõ vị cô nương

lai lịch không rõ ràng này, khi mặt lộ vẻâm trắc biểu tình phẫn uất, tất nhiên là không nên chọcvào.

Nhưng mà trước mắt, hai vị thiếu niên đang nhìn đông nhìn tây nơi quê cha đất tổ, hiển nhiên là không biết này đó.

Hai người trẻ tuổi vừa đánh giá bốn phía, vừa do dự đi lên phía trước.

Tần Châu Ngọc vốn tâm tình đang có chút bực dọc, nhìn thấy hai người

trẻ tuổi lấm la lấm lét, tự nhiên nảy sinh chán ghét. Nàng phủi phủi đứng lên, định vào nhà, đem toàn lực đóng sập cửa.

Cơ mà, nàng mới đứng lên, hai người trẻ tuổi nhãn tình sáng lên, chỉ chỉ vào chỗ nàng đứng, sau đó vẻ mặt hớn hở chạy tới:

"Xin hỏi Tống Đông Sinh có ở nơi này không?"

Nghe thấy tên Đông Sinh làm cho Tần Châu Ngọc vốn muốn vào lại dừng

lại. Nàng chống tay, tà nghễ nhìn hai người trước mắt:

"Các ngươi hỏi tử thư sinh làm gì?"

Hai thiếu niên vừa nghe, hẳn là tìm đúng nơi rồi, cười càng thêm sáng lạn, phía sau tiếp trước trả lời:

"Chúng ta là biểu đệ của Đông Sinh, tới đây du ngoạn, nương hắn nhờ chúng ta mang cho hắn vài thứ."

Nguyên lai là thân thích của tử thư sinh. Tần Châu Ngọc bĩu môi khinh thường, nheo mắt nhìn bao đồ nặng trong tay hai người, thản nhiên mở

miệng:

"Được rồi, đồ đạc lưu lại, các ngươi có thể đi rồi."

Hai thiếu niên ngẩn ra, quay mặt nhìn nhau một lát, nhất thời không

hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Cuối cùng người trông lớn hơn một chút

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!