Thẩm Xuân Hoa cùng Tam thẩm nhìn thấy Đông Sinh dẫn Tần Châu Ngọc vào cửa, tự nhiên là giật mình không nhỏ.
Các nàng không thể nghĩ tới Tần Châu Ngọc không đi, càng không thể tưởng tượng được nàng theo Đông Sinh đến xin lỗi.
Tần Châu Ngọc đương nhiên cũng là cực kỳ không tình nguyện. Nhưng mà bởi Đông Sinh hạ cho ánh mắt tàn khốc, nàng cuối cùng đi đến trước mặt Thẩm Xuân Hoa cùng Tam thẩm, ấp úng mở miệng:
"Ban ngày là ta không đúng, thỉnh đại nhân người không chấp kẻ tiểu nhân."
Đông Sinh nghe thấy ngữ khí xin lỗi vớ vẩn này của nàng này, thiếu chút nữa không nhịn nổi phá lên cười.
Thẩm Xuân Hoa gặp lại Tần Châu Ngọc, trong lòng ngàn vạn không thoải
mái, nhưng không thể ở trước mặt Đông Sinh phát tác, Thẩm Xuân Ngọc phải cực lực đè lại oán ý, gật gật đầu, ngoài miệng cười nhẹ.
Bộ dáng nàng
ta rất rộng lượng, trưng ra một nụ cười xóa bỏ hết thù oán.
Ý cười miễn cưỡng này, tự nhiên lọt vào mắt Đông Sinh. Hắn nghĩ tới giao hẹn với Tần Châu Ngọc, mở miệng:
"Mấy ngày nay ít nhiều tại hạ đều được Tam thẩm cùng Xuân Hoa quan tâm, khả năng một thời gian nữa, ta phải hồi hương, không biết cảm tạ mọi người thế nào cho phải."
Thẩm Xuân Hoa vừa nghe, có chút hoảng hốt, vội vàng hỏi:
"Đông Sinh ca không phải rất vất vả mới ra khỏi nông thôn, vì sao còn phải trở về?"
Đông Sinh cười khẽ:
"Phụ thân mất từ khi ta còn nhỏ, mẫu thân một mình nuôi nấng ta lớn lên, mà mẫu thân ta không quen sống trong thành, cho nên ta phải về quê chăm sóc mẫu thân."
"Nhưng là, huynh vất vả đọc nhiều sách vở như vậy..." Thẩm Xuân Hoa
còn muốn nói gì nữa, đã bị Tam thẩm kéo kéo vạt áo, ngắt lời nói,
"Tiên sinh là người hiếu thuận, con đừng hỏi nhiều như vậy."
Nói xong, lại hướng nữ nhi nháy mắt.
Những cô nương trong thành, không có ai nguyện ý gả cho người ở thôn
làng thâm sơn cùng cốc. Đông Sinh nói như vậy, chẳng qua là muốn Thẩm
Xuân Hoa bỏ đi ý định của nàng. Thực tế, nương của Đông Sinh một lòng
muốn cho hắn công thành danh toại, làm sao có thể nguyện ý để hắn ở nơi
quê mùa cả đời được.
Thẩm Xuân Hoa nhìn khuôn mặt tuấn tú ôn nhuận của Đông Sinh, không khỏi
cảm thấy cô đơn. Nàng thích hắn, khó khăn lắm mới gặp được một người thi thư đầy mình, lại là nam tử tuấn tú lịch sự, cũng không gần nữ sắc, thế mà chí hướng của hắn lại chỉ quanh quẩn trong góc nhà với nương hắn.
Làm sao có thể không thất vọng.
Khi Trở về, Tần Châu Ngọc thử kéo kéo áo Đông Sinh, cười cười hỏi:
"Huynh thực chuẩn bị hồi hương chăm sóc nương thật đó hả?"
Đông Sinh trong lòng sợ run một chút, tà nghễ hướng nàng: Đương nhiên rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!