"Này, thư sinh ngốc, ngươi làm sao mà biết ta ở bờ sông?" Tần Châu Ngọc ghé vào trên người hắn, sợ hãi cùng ủy khuất đã sớm trở thành hư không, ha ha cười hỏi hắn.
Đông Sinh trả lời chi tiết:
"Ta gặp được Hứa lão đầu, hắn nói ngươi vay tiền hắn vay bất thành liền nhảy sông, cho nên ta tới đây tìm đến."
Tần Châu Ngọc hừ một tiếng:
"Hứa lão đầu cũng có thể tin? Ta làm sao có thể nói nói như vậy? Ta vay tiền nhưng hắn không cho, nên muốn tìm vài người thả xuống sông để trút giận." Nàng bĩu môi, có điểm trêu cợt,
"Không phải ngươi tin là ta muốn nhảy sông đấy chứ?"
Không tin.
"Không tin còn tới nơi này tìm ta?"
"Bởi vì ta tin ngươi sẽ đến bờ sông thả vài người cho hả giận."
Ngươi... Tần Châu Ngọc tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, một ngụm cắn xuống tai Đông Sinh.
Đông Sinh trốn tả tránh hữu (trái trốn phải tránh) không được, bị nàng
cắn vừa đau lại ngứa, hơi thở ấm áp ướt át thổi lên não. Kiểu thân mật
này làm cho hắn có chút nhịn không được, nhất là có luồng nhiệt lưu
thẳng từ não chạy tới hạ phúc. Hắn thầm nghĩ một tiếng không ổn, chạy
nhanh dùng sức ngăn chặn nữ ma đầu ở trên người hắn làm loạn.
Nào ngờ hắn càng trốn Tần Châu Ngọc càng gắt gao cuốn lấy tai của hắn.
Cuối cùng, hai người cơ hồ người đuổi người tránh. Đông Sinh cũng không
cố được nữa, không cố ý buông nàng ra. Không có chỗ dựa, Tần Châu Ngọc
liền ngã xuống dưới. Nhưng Đông Sinh tránh néđã hoàn toàn kích phát ý
chí chiến đấu của nàng, Tần Châu Ngọc tóm hắn lại rồi cắn tai hắn.
Đông Sinh ra sức trốn, lại nhịn không được hỏa khí dân lên trong thân
thể, muốn trốn, lại dường như luyến tiếc, cơ thể trở nên có chút mê
luyến, hai người vật lộn đến cuối cùng, bất tri bất giác ngã xuống đất từ lúc nào, nẳm trên đống cỏ lau lùm xùm.
Tần Châu Ngọc cảm thấy thú vị, thấy Đông Sinh chịu bị mình đánh tới,
nghiêng hẳn người, trèo lên trên người hắn. Hai tay nàng giữ cổ hắn, tỏ
vẻ hung tợn:
"Ngươi có phục hay không?"
Đông Sinh mở to mắt nhìn nàng. Dưới ánh trăng, khuôn mặt nàng nàng ẩn ẩn hiện hiện nét ửng hồng, làm cho hắn cảm thấy nàng không thuộc cõi phàm trần. Đông Sinh dùng sức hít mạnh một hơi, kiềm chế bản thân bình tĩnh
mà quên mất việc phải trả lời nàng.
Tần Châu Ngọc thấy Đông Sinh bỗng nhiên nghiêm túc, không nói một lời,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!