Chương 13: Say rượu hoa đào

"Trời còn chưa có tối, nàng cài then cửa làm cái gì?" Đông Sinh vừa

mới bưng rượu lên đưa qua cho Tần Châu Ngọc, chỉ thấy bỗng nhiên nàng

đứng dậy đi tới cửa, đóng cửa lại, còn cẩn thận cài then cửa.

Tần Châu Ngọc cài then cửa xong, xác định không có vấn đề, mới qua

người đối với Đông Sinh cười ngượng ngùng:

"Nếu là uống rượu, đương nhiên là nên đóng cửa lại."

Đông Sinh suy nghĩ, lời nói này cũng không có vấn đề, nên cũng không có theo đuổi ý nghĩa sau lưng của việc đóng cửa.

Kỳ thật hắn đâu biết rằng, trong lòng Tần Ngọc Châu suy nghĩ chính

là: Nếu muốn gạo nấu thành cơm thành công đương nhiên phải đóng cửa

thật kỹ, chẳng lẽ muốn cho mọi người biết rõ thư sinh ngươi ban ngày

làm.

Vốn Tần Châu Ngọc là chuẩn bị trời tối mới thực hiện kế hoạch của

mình, nhưng lời nói thấm thía mà Hứa lão đầu dặn dò nàng, loại chuyện

này đương nhiên là làm càng nhanh càng tốt, để tránh đêm dài lắm mộng,

vì vậy nàng liền quyết định không hề do dự.

Đông Sinh chỉ cảm thấy nàng có chút cổ quái, nhưng lại không biết

trong hồ lô của nàng đang muốn làm cái gì, nghiêng đầu hắn liếc xéo,

nghĩ đến tính tình nàng tuy rằng ác liệt, thật cũng không làm ra cái gì

xấu, trong nội tâm sựu nghi ngờ cũng từ từ biến mất. Lại nói Hứa lão đầu ngày thường keo kiệt mong muốn người ta đến y quán ngồi nhiều một cút,

để có thể thu bạc, vậy mà hôm nay lại để chon ha đầu chết tiệt kia chiếm được một bầu rượu, thật sự là mặt trời mọc hướng tây, rượ ngon ngu sao

không uống.

Nghĩ đến, liền bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, rồi sau đó tắc lưỡi:

"Rượu ngon a! Tiểu Hoa, ngươi nhận lỗi ta tiếp nhận. Bích Châuất quá, về sau tính tình ngươi có chút thay đổi nhỏ, ta đã mừng rồi."

Hôm nay, Tần Châu Ngọc đối với xưng hô Tiểu Hoa có thể nói là căm

thù đến tận xương tủy, bất quá lúc này vì đại sự của mình, nàng vẫn cố

nén bất mãn, hé miệng cười vẻ mặt sáng lạn:

"Thư ngốc, huynh thật sự cảm thấy rượu này dễ uống sao?"

Đông Sinh gật gật đầu:

"Ân, mùi rượu thơm phức, trong suốt nhu hòa, xác thực là rượ ngon."

"Nếu là rượu ngon, ngươi nên uống thêm chén nữa."Tần Ngọc Châu tranh thủ thời gian đi lên, đem cái chén của mình đưa cho hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!