Thẩm Xuân Hoa đi qua đi lại bên nhà Đông Sinh số lần càng ngày càng nhiều.
Chỉ cần Đông Snh hết giờ dạy học, Thẩm Xuân Hoa tất nhiên sẽ xuất hiện ở trước cửa nhà hắn, lúc thì đưa sang thức ăn Tam thẩm vừa làm, lúc thì
lại cầm quyển sách đến nhờ Đông Sinh giảng dạy.
Nơi này chỉ là một trấn nhỏ, nữ tử đã đọc qua thi thư cũng không có
nhiều người, huống chi là con gái của những hộ nghèo ở đây. Bất quá cũng do nhà của Tam thẩm ở kế bên học đường nên Thẩm Xuân Hoa cũng có nhận
biết được một vài chữ.
Đông Sinh vốn đối xử với Thẩm Xuân Hoa cũng không có cảm giác gì khác
biệt so với những người khác, bất quá vì không tiện từ chối ý tốt của
nàng và Tam thẩm, nên đồ ăn nào đưa qua hắn cũng đều nhận lấy, rồi lại
thấy nàng là một cô nương nhưng lại hiếu học, thời này đúng là khó gặp
người như vậy nên rất thật tâm, kiên nhẫn mà giải đáp thắc mắc của nàng.
Lúc này đây, hai người họ đã tự nhiên nói cười với nhau, hoàn toàn không chú ý đến người vẫn đang hiện diện trong nhà là Tần Châu Ngọc, làm cho nàng hận ánh mắt không thể bắn ra phi đao xuyên thủng hai người trước
mặt kia đến thổ quyết mới làm cho nàng nguôi giận.
Điều làm cho Tần Châu Ngọc tức tối nhất là, thái độ của Thẩm Xuân Hoa
kia cũng rất rõ ràng, mỗi lần nhìn thấy Đông Sinh, thì giống như cẩu tử
nhìn thấy bánh bao thịt, kêu tên hắn một cách tha thiết nồng nàn rồi lại còn liếc mắt đưa tình nữa chứ.
Tần Châu Ngọc nén giận mà nhắc nhở Đông Sinh, Thẩm Xuân Hoa còn có dụng ý khác đối với hắn, nhưng thư sinh mặt trắng kia lại xem nàng là kẻ ngốc, sau đó lại còn cười nhạo xem thường nhìn nàng mà giáo huấn: "Đều là
nữ tử với nhau, Xuân Hoa người ta không chỉ có tính tình lương thiện, mà còn khiêm tốn hiếu học. Đâu có giống như cô, cả ngày trừ bỏ nhớ đến ba
bữa cơm, cũng không có nghĩ đến chuyện gì khác.
Bây giờ thì tốt lắm rồi, rốt cục cũng có chuyện để cô nghĩ đến, nhưng lại suy nghĩ lung tung
phỉ báng tinh thần ham học hỏi của người khác. Tôi thật sự là hết cách
với cô rồi..."
Nói xong, còn có chút tiếc nuối chậc chậc hai tiếng.
Tần Châu Ngọc hết sức tức giận, ngày thường thư sinh mặt trắng này đối
với mọi người đều ôn nhuận khiêm tốn, duy chỉ duy nhất đối với nàng là
thường dùng thái độ chanh chua chèn ép. Nàng không phải chỉ là ăn đậu ở
nhờ nhà hắn thôi mà, hắn có cần tỏ ra thái độ quá đáng như vậy không?
Càng nghĩ lại càng thêm giận, lúc trước hắn còn gọi Thẩm Xuân Hoa là
Thẩm cô nương, bây giờ thì đã đổi thành gọi tên Xuân Hoa một cách thân
thiết, nàng nghe mà cả người đều ớn lạnh nổi cả da gà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!