Chương 1: Bắt đầu

Tống Đông Sinh của thôn Kim Viên sau khi đậu tú tài đã được một học đường trên Huyện Lý mời về làm thầy dạy học.

Ngày Đông Sinh mang hành lý rời thôn, hương thân, phụ lão trong thôn

khua chiêng gõ trống đưa hắn đến cửa thôn. Thôn trưởng bảy mươi tuổi,

dùng bàn tay khô gầy cầm lấy tay hắn, liên tục dặn dò, chờ đến khi hắn

làm được quan lớn, nhất định chớ quên các hương thân và người của thôn

Kim Viên.

Đông Sinh thật sự muốn giải thích cho rõ rãng mọi chuyện, hắn là đi dạy học chứ không phải làm quan, nhưng tất cả mọi người ở thôn Kim Viên

chính là nghe không hiểu ý lời hắn nói.

Người nông dân nhận thức mọi chuyện rất đơn giản, chỉ cần không phải làm ruộng, những người rèn luyện chữ, học văn chương nhất định sau này sẽ

làm quan.

Đông Sinh không muốn để các hương thân kỳ vọng quá nhiều về những hiểu

lầm ấy nên muốn giải thích rõ thêm một lần nữa với mọi người nhưng lại

bị mẹ hắn chặn đứng lời nói:

"Đông Sinh nhà ta mà làm được đại quan, thì nhất định sẽ không quên hương thân phụ lão, đến lúc đó chúng ta sẽ cho người giúp thôn Kim Viên sửa lại cái guồng nước lớn, về sau hoa mầu sẽ không phải chỉ dùng có mộ thùng nước để tưới thôi."

Các hương thân nghe xong, cao hứng ồn ào hoan hô, mẹ Đông Sinh ngẩn đầu, ý tứ thật là cao hứng.

Đông Sinh bất đắc dĩ mỉm cười thở dài, mang theo tâm trạng nặng nề rời đi.

Thôn Kim Viên cách Huyện Lý một ngày đi đường, buổi sáng xuất phát buổi tối mới có thể đến.

Đi được tới ven bờ sông, Đông Sinh thực tại có chút mệt mỏi, liền ở ven

đường ngồi xuống nghỉ ngơi, lấy hồ lô đựng nước uống trên lưng xuống để uống.

Chính là vừa định mở miệng uống nước, một trận gió kinh hoàng từ đâu bay đến, hồ lô nước trên tay cũng vì thế mà văng ra xa.

Hắn lúng túng ngẩng đầu nhìn hướng người vừa đến, đập vào mắt hắn, là

hai thiếu niên anh tuấn đang ngồi trên hai con tuấn mã oai dũng. Một

trong số họ là một thiếu niên có ria mép. Trậm cuồng phong lúc nãy nhất

định là từ họ mà ra

Đông Sinh còn chưa mở miệng, thiếu niên ria mép đã vội lên tiếng trước:

"Này! thư sinh mặt trắng, cho hỏi có biết đường đến lộ thành quan ngoại đi như thế nào hay không?"

Đông Sinh cảm thấy người này có chổ không đúng nhưng lại không thể nghĩ

ra là chỗ nào, nhìn thấy bộ dáng hung ác của hắn sợ rằng người này không biết có phải là thổ phỉ hay không, nhưng lại không dám nghĩ nhiều, chỉ lẳng lăng đưa tay chỉ hướng nam mà nói:

"Dọc theo bờ sông đi thẳng hướng nam là đến nơi"

Thiếu niên kia hừ một tiếng, cũng không nói cám ơn, liền thay đổi hướng ngựa chạy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!