Vì hai bên đã giải trừ những hiểu lầm nên Trương Thanh Vân và Cảnh Sương ngồi nói chuyện với nhau cũng vui vẻ hơn.
Nhưng sau khi trải qua câu chuyện vừa rồi thì tâm tư của Trương Thanh Vân đã phai nhạt, dù sao vừa rồi hắn phải liên tục nói vài lời dối trá mới dập tắt ngọn lửa của Cảnh Sương, vì vậy mà trong lòng hắn có chút áy náy.
Trương Thanh Vân và Cảnh Sương nói chuyện với nhau đến mười một giờ, Trương Thanh Vân vì cả ngày chạy ngược chạy xuôi nên cũng không thể nào gắng gượng được nữa. Cảnh Sương là một cô gái thông minh, nàng sao lại không nhìn ra? Vì vậy nàng liền lấy cớ mình mệt mỏi mà quay về phòng.
Cảnh Sương vừa ra khỏi phòng thì Trương Thanh Vân đã ngã xuống giường ngủ mê mệt. Thời gian vừa qua hắn thật sự bị vây vào giữa khó khăn, một ngày của hắn ở thành phố Vũ Đức còn mệt mỏi hơn một tháng ở huyện Ung Bình. Sáng sớm ngày hôm sau Lệ Cương đã điều lái xe Tiểu Vương đến đón Trương Thanh Vân.
Vì vậyTrương Thanh Vân vội vàng chạy sang chào Cảnh Sương, lúc này nàng đang rửa mặt, nàng thấy Trương Thanh Vân phải đi thì cũng tỏ ra thông cảm, nàng cũng vì chuyện làm ăn mà vài ngày nữa mới quay về huyện Ung Bình.
Hai bên nói vài câu ngắn gọn để từ biệt, sau đó Trương Thanh Vân theo Tiểu Vương rời khỏi khách sạn. Tiểu Vương lái xe thẳng về phía nhà Lệ Cương, lúc này tất cả thành viên trong nhà Lệ Cương đều có mặt, Trương Thanh Vân xuống xe chào hỏi từng người.
Sau đó Trương Thanh Vân và Tiểu Vương lại giúp Lệ Cương thu dọn hành lý, hai giờ sau ba người mới lên xe tiến thẳng về phía huyện Ung Bình.
Huyện Ung Bình cách thành phố Vũ Đức hơn một trăm kilomet, hơn nữa tình hình giao thông lại rất tốt nên chỉ mất hơn một giờ thì ba người Trương Thanh Vân đã tiến vào trong huyện thành Ung Bình.
Vì đến ngày hôm sau thì huyện ủy mới bắt đầu làm việc nên sau khi đến nơi Trương Thanh Vân cũng không muốn quấy rầy ngày nghỉ cuối cùng của Lệ Cương, hắn muốn trực tiếp trở về nhà.
- Tiểu Trương, cậu chờ chút, tôi biếu ông bà và cha mẹ cậu vài món quà, cậu cầm về nhà cho các cụ.
Năm nay bận rộn quá nên không đến nhà cậu chúc tết được, cậu thay mặt tôi thăm hỏi mọi người nhé. Lệ Cương gọi giật Trương Thanh Vân lại nói, hắn vừa nói vừa chỉ về phía một thùng các tông để sau xe.
- Đây không phải hành lý của anh sao?
Anh là lãnh đạo của tôi, anh làm vậy... Trương Thanh Vân trở nên cuống quýt.
- Vậy thì có gì là không được? Những thứ này không phải tôi biếu cho cậu, đây là vài món thể hiện tấm lòng với các cụ ở nhà, cậu có thể thay mặt cho ông bà và cha mẹ được sao? Lệ Cương nghiêm mặt nói.
Trương Thanh Vân lập tức ngậm miệng nhưng vẻ mặt vẫn còn chút do dự, không dám tiến lên nhận quà. Truyện được tại
- Tiểu Vương, cậu chuyển mấy thứ này vào trong rồi đưa Tiểu Trương trở về, thùng lớn như vậy cậu ấy cũng có chút phiền phức khi vận chuyển. Lệ Cương quay đầu nói với lái xe.
- Được rồi, được rồi, huyện trưởng Lệ, anh cũng còn rất nhiều chuyện cần phải làm, anh còn phải đến nhà bí thư Hoàng, những vật này cứ để lại tôi tự mang về nhà. Trương Thanh Vân vội vàng nói.
- Như vậy thì được.
Thanh niên không cần phải quá mức bảo thủ, đây là những phần quà cho các cụ trong nhà, là bổn phận của đám con cháu chúng ta. Lệ Cương cười hì hì nói. Trương Thanh Vân cung kính xưng vâng, hắn vội vàng phóng đến sau xe nhấc thùng quà của chính mình ra ngoài, rõ ràng thùng quà này cũng không phải nhẹ.
Lúc này hắn lập tức gọi đến một chiếc taxi, sau khi chào tạm biệt Lệ Cương thì phân phó lái xe chạy về nhà.
- Chào cha, chào mẹ, con về rồi đây!
- Ôi, Trương Thanh Vân à! Ủa, đây là thùng gì vậy?
Doãn Tố Nga đang nấu cơm, bà dưới phòng bếp nghe được giọng nói của Trương Thanh Vân thì vội vàng chạy ra phòng khách nói lớn.
- Đây là quà của lãnh đạo, con cũng không biết là thứ gì, dù sao cũng khá nặng, để mở ra xem thế nào? Trương Thanh Vân đặt thùng các tông xuống mặt đất, hắn vung vẫy cánh tay nói.
- Con cũng thật là, những vật của lãnh đạo mà cũng tùy tiện lấy về được sao? Doãn Tố Nga tức giận nói. Lúc này Trương Đức Giang cũng đi ra phòng khách, toàn thân ông dính đầy bụi bặm, Trương Thanh Vân hỏi ra mới biết ông đang sửa chữa bộ phận thông gió trên nhà bếp.
- Con đâu còn biện pháp nào khác, con đã nói không dám nhận mà lãnh đạo nói vật này không phải biếu cho con, là quà cho ba mẹ và ông bà nội, vì vậy con đành phải nhận chứ không biết làm sao được.
- Sao? Vẻ mặt Doãn Tố Nga lập tức khựng lại, sau đó lại trở nên tươi cười.
Bà vừa định quay đầu lại nói gì đó với Trương Đức Giang thì đã nghe thấy ông kêu lên:
- Thanh Vân, lãnh đạo của con là ai?
Con xem này... Đây là... Trương Thanh Vân quay đầu lại nhìn, trời ạ, bên trong thùng các tông đều là những sản phẩm cao cấp dùng để bảo vệ sức khỏe người già, hơn nữa còn có vài thứ rất hiếm có. Một pho tượng thọ tỷ nam sơn, mặt dưới được khảm đồng, rõ ràng là một tác phẩm nghệ thuật thượng đẳng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!