Trương Thanh Vân cười cười, vẻ mặt hắn rất chân thành:
- Lớp lần này đã mở, nếu xếp lớp thì có chút không hợp lý, nhưng tôi suy xét cảm thấy năng lực công tác còn có chút thiếu hụt, tôi tự nhận chính mình cần phải tăng cường học tập.
- Hơn nữa đây chính là ban huấn luyện cuối cùng của năm nay, cấp trên mở ra những ban huấn luyện với mục đích là muốn tăng mạnh tố chất cán bộ thanh niên.
Cấp trên cũng có nhiệm vụ riêng, bọn họ yêu cầu tất cả cán bộ thanh niên đều tham gia huấn luyện, tôi cũng không muốn trở thành con sâu làm rầu nồi canh, vì cá nhân mình mà làm cho lãnh đạo trở nên khó khăn.
Lý hiệu trưởng, người thấy thế nào? nguồn Ánh mắt Lý Dũng chợt sáng rực, hắn nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, thầm nghĩ tiểu tử này rất tốt. Trước kia sao mình chưa từng nghe nói đến hắn? Rõ ràng là một người khá trưởng thành trên con đường chính trị.
Những lời nói của Trương Thanh Vân cũng đã nói đến những vấn đề trong lòng Lý Dũng, tỉ lệ huấn luyện cán bộ thanh niên là một trăm phần trăm thì rõ ràng cực kỳ vinh dự. Khi cấp trên đến đây khảo sát thì chính là thời điểm hắn nở mày nở mặt, lúc đó nói ra không phải rất có lợi sao?
- Tốt! Tiểu Trương, tổ chức rất hoan nghênh đối với những cán bộ có tinh thần cầu tiến, cá nhân tôi cũng không có ý kiến gì với cậu.
Nếu đã như vậy thì tôi hy vọng cậu có thể học tập tốt trong ban huấn luyện, cố gắng tiếp thu những lời dạy của cấp trên, sau này chắc chắn sẽ có được rất nhiều tác dụng trong công việc, đồng thời cũng không phụ lòng cấp trên đã cố gắng bồi dưỡng.
Lý Dũng cười ha hả nói, hắn cố gắng dùng những từ ngữ cực kỳ có tình cảm. Trương Thanh Vân thầm cười trong lòng, vấn đề này cuối cùng cũng xong, dù sao lúc này hắn cũng rãnh rổi, nếu có thể được xếp lớp huấn luyện thì rất tốt.
Cùng đi trên chuyến xe huấn luyện cuối cùng với Trương Thanh Vân phần lớn đều là nhân viên nhà nước mới được thu nhận, bình thường đều mới được tuyển vào đầu năm, thậm chí Trương Thanh Vân còn phát hiện ra những người vừa mới được tuyển chọn.
Trương Thanh Vân cũng chỉ biết cười khổ đối với những người này, sau lưng bọn họ chắc chắn có quan hệ không tồi, nếu không sẽ chẳng có khả năng nhận được cơ hội mạ vàng như vậy.
Thật ra Trương Thanh Vân cũng từng oán trách chính mình không có chỗ dựa, nhưng thân phận của hắn cũng không tệ, không có chỗ dựa chứng tỏ chính mình trong sạch, nếu trên lưng mình có vài dấu ấn phe phái thì cũng không nhất định có lợi.
Những cán bộ thanh niên huyện Ung Bình này phần lớn đều có cha mẹ là phó phòng, thậm chí là phó khoa. Tuy ban đầu bọn họ có vẻ chiếm ưu thế nhưng trên quan trường có kẻ nào nói rõ được? Nếu một khi làm sai chuyện thì phấn đấu vài chục năm cũng toi công.
Nếu so sánh với những cán bộ thanh niên trong lớp thì Trương Thanh Vân rõ ràng trưởng thành hơn rất nhiều, những người này đều không chút quen thuộc chính trị, thậm chí trên người còn có phong độ của kẻ trí thức, vì vậy mà Trương Thanh Vân chen chân vào đám người rõ ràng thành thạo hơn rất nhiều.
Hắn không mất quá nhiều thời gian đã hòa nhập vào tập thể, nhân duyên cũng không quá tệ. Cũng có vài tên xem thường Trương Thanh Vân, nhưng đối với những tên trắng mắt này Trương Thanh Vân cũng chỉ cười cười.
Trên quan trường quan trọng nhất chính là ẩn giấu, phải sắc sảo, nếu vui mừng đều lộ ra ngoài mặt thì sẽ rơi xuống tiểu thừa, rõ ràng đám thanh niên này còn phải đi trên đoạn đường khá dài.
Trương Thanh Vân cũng không học tập đối phó với đợt huấn luyện lần này, hắn học tập rất chân thành, liên tục ngồi hàng ghế đầu nghe giảng, đồng thời cũng liên tục ghi chép. Hắn biết rõ đây là một phần lý lịch chính trị rất quý giá, bao nhiêu năm sau còn ai nhớ rõ mình là một thanh niên được xếp lớp?
Cần phải tỏ vẻ chính mình là mầm mống bồi dưỡng của cấp trên, nên để tổ chức cảm thấy tin tưởng, điều này mới là quan trọng.
Tất nhiên sau khi học xong thì Trương Thanh Vân cũng không quên thỉnh giáo thầy cô một vài vấn đề, bộ dạng hắn không a dua nịnh nọt mà nói chuyện cực kỳ nghiêm túc và chân thành, cũng vì vậy mà ấn tượng của các thầy cô đối với hắn rất tốt.
Rõ ràng bọn họ đánh giá Trương Thanh Vân là loại người có chút tiền đồ. Khi về nhà thì Trương Thanh Vân cũng không lơ là, lúc này vẫn còn chưa được phổ biến rộng rãi nhưng trang web của huyện cũng đã được lập.
Trương Thanh Vân dùng những thời gian rãnh vào buổi tối để bắt đầu làm quen với cơ cấu tổ chức của tất cả các đơn vị trong huyện Ung Bình.
Huyện ủy, tổ chức, văn phòng huyện ủy... Đồng thời lý lịch sơ lược của những người lãnh đạo các ngành quan trọng cũng đều được Trương Thanh Vân thuộc nằm lòng, những ngành khác hắn cũng đều hiểu rõ.
Tuy lý lịch sơ lược cũng không thể nói lên được điều gì, nhưng Trương Thanh Vân kiếp trước dù sao cũng từ tầng thấp nhất leo lên đến cao tầng công ty. Hắn dựa vào kinh nghiệm của chính mình để phán đoán bối cảnh và mức độ hùng mạnh của từng người, những người này có thể đem đến cho mình điều gì hay không?
Hắn cố gắng nắm giữ càng nhiều tin tức càng tốt. Khi Trương Thanh Vân xem qua lý lịch sơ lược của tất cả mọi người thì hắn chú ý nhất chính là huyện trưởng Lệ Cương vừa mới nhận chức.
Khi Trương Thanh Vân đảo mắt qua lý lịch sơ lược của huyện trưởng thì trong lòng hắn chắc chắn xác định bối cảnh người này không tầm thường, làm huyện trưởng ở độ tuổi ba mươi mốt rõ ràng cũng thuộc loại hiếm trên con đường quan trường.
Lệ Cương tốt nghiệp ở trường đại học nông nghiệp Trung Nam, sau khi tốt nghiệp thì lập tức vào làm cán sự trong văn phòng thị ủy Vũ Đức, chưa đến nửa năm đã lập tức trở thành phó chủ nhiệm phòng nông nghiệp, sau đó là chủ nhiệm, là thư ký đảng ủy.
Hai năm sau hắn trở về văn phòng thị ủy làm trợ lý cho bí thư trưởng, sau đó hắn được đưa sang phòng nông nghiệp làm trưởng phòng tổ chức thường ủy, phó khu trưởng, phó bí thư khu ủy. Tháng mười một năm nay Lệ Cương về huyện Ung Bình nhận chức chủ tịch huyện, từ khi nhận chức đến giờ chưa được một tháng.
Mỗi bước tiến của Lệ Cương rõ ràng đều là những trình tự nhanh nhất của cán bộ nhà nước, chỉ trong vòng sáu bảy năm ngắn ngủi đã từ một cán sự bình thường tiến lên chủ tịch huyện, trong tay có một đám con dân, nếu không có bối cảnh thì sợ rằng đây là chuyện không thể.
Trương Thanh Vân đột nhiên sinh ra một loại dự cảm, Lệ Cương chính là cơ hội lớn nhất trong cuộc đời mình, tiền đồ của người này tuyệt đối không dừng lại ở huyện Ung Bình, tiến vào thị ủy chỉ là vấn đề thời gian, lúc này được điều xuống cơ sở rèn luyện để tăng thêm tư cách mà thôi.
Nhưng Trương Thanh Vân biết rõ huyện Ung Bình chính là một huyện lớn nhất trong tỉnh Vụ Đức, cũng là một huyện có đông dân tộc thiểu số nhất trong tỉnh, nếu có chiến công nơi đây thì rõ ràng được đánh giá rất cao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!