Chương 44: (Vô Đề)

Gửi nhầm tin nhắn, đầu óc Tống Gia Mạt bị chập mạch, muốn làm gì đó để chữa cháy…

Kết quả ngón tay vừa đụng đến đã run lên, chuyển thành click mở tin nhắn thoại kia.

Giọng nói mập mờ của Doãn Băng Lộ vang lên khắp phòng học:

"Ban ngày gọi em gái, buổi tối gọi êm ái…"

Giống như một cái gậy đập thẳng vào đầu Tống Gia Mạt.

Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì cơ thể đã tự cứu trước, thu hồi tin nhắn thoại.

Mấy giây sau, cô lấy lại tinh thần, đỡ trán.

Thu hồi không ổn mà không thu hồi cũng không ổn.

Cô sầu khổ nói: "Mấy ngày nay tớ đều thu hồi tin nhắn, chắc chắn anh ấy sẽ cảm thấy tớ lại gửi cái gì lung tung lộn xộn đây mà…"

Doãn Băng Lộ không hiểu lắm: "Sao nhất định phải rút về? Anh trai không thích hả?"

"…"

Buổi tối trên đường về nhà, khi đi vào công viên, Tống Gia Mạt mới dám xác nhận.

"Cái đó," cô ho nhẹ hai tiếng, "Anh có nhìn thấy cái tin nhắn mà em thu hồi không?"

Trần Tứ: "Cái nào?"

May quá, cô thở phào nhẹ nhõm, xem ra là chưa nghe thấy.

Đi đến bức tượng điêu khắc mà lần trước cô đụng trúng, Tống Gia Mạt dựa lưng vào đó, định chuyển sang chủ đề khác.

Kết quả vừa ngẩng đầu thì trước mắt bỗng tối sầm lại.

Trong màn đêm, Trần Tứ hơi cúi người, làm như vô ý sát lại bên tai cô, thấp giọng hỏi:

"Ban ngày gọi em gái, buổi tối gọi êm ái?"

"…"

"……"

Cứu…

Doãn Băng Lộ… Tớ giết cậu…

Thật ra Tống Gia Mạt đã bắt đầu run rẩy, nhưng vẫn cố gắng duy trì sự bình tĩnh, ho nhẹ một tiếng, làm ra vẻ thong dong nói: "Đúng vậy, là, là cái này, cái này ấy mà… là em gửi nhầm, bạn em nói lung tung thôi, anh đừng để ý."

Anh trả lời một cách sâu xa, nhưng một lúc lâu sau đầu lưỡi lại như mang theo ý cười: "Vì cái này nên mới bỗng nhiên gọi anh là anh?"

"…"

Không phải em đã nói là không liên quan tới em rồi à!

"Thật sự không liên quan tới em mà," cô gái nhỏ câm nín tới đỏ mật, cố gắng giải thích, "Lúc đó em muốn nói chuyện khác với anh cơ, chỉ là bất cẩn ghi âm luôn lời cậu ấy nói thôi."

Anh nhướng mày, thưởng thức biểu cảm của cô một lúc mới đứng thẳng dậy.

Chỉ là lông mi nhẹ rũ, lờ mờ nhìn ra được vẻ tiếc nuối thoảng qua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!