Chương 33: (Vô Đề)

Lúc Trần Tứ đẩy cửa tiến vào, Tống Gia Mạt vừa thay vỏ gối xong.

Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ trước mặt: "10 giờ 3 phút."

"Chậm 3 phút."

Trần Tứ nhàn nhạt nhướng mày.

"Sao nào, muốn phạt anh?"

"Cái này… cũng không đến mức đó," Cô bĩu môi, "Nhưng mà em còn chưa thay vỏ chăn, hay là anh thay giúp em đi?"

"Sau đó em sẽ "miễn cưỡng" tha thứ cho chuyện anh về muộn?"

Tống Gia Mạt gật đầu, nói có sách mách có chứng: "Chắc là thế."

Trần Tứ thay dép đi trong nhà xong, đi rửa tay rồi đứng ở mép giường của cô.

Trên giường cô bừa bãi đủ các loại gấu bông, bên cạnh gối đầu cũng có hai con.

Trần Tứ nhìn qua: "Nhiều đồ thật."

Tống Gia Mạt ôm một con cừu nhồi bông vào ngực, "Em phải ôm gì đó mới ngủ được."

Anh xùy một tiếng: "Sao không ôm người sống mà lại phải ôm đồ chơi?"

Tống Gia Mạt vô cùng tự tin, ngẩng đầu trả lời lại: "Làm gì có người sống nào cho em ôm đâu?"

Vốn dĩ anh chỉ thuận miệng nhắc tới, cô cũng chỉ thuận miệng trả lời lại, nhưng vừa nói xong, bốn mắt nhìn nhau, trong không khí có một sự kỳ quái nhè nhẹ.

Cô ho nhẹ hai tiếng, vội vàng dịch chuyển tầm mắt sang một bên, nói: "Anh thay vỏ chăn trước đi, lát nữa em sẽ quay lại kiểm tra."

"…Được."

Tống Gia Mạt đợi trong phòng khách mấy phút mà Trần Tứ vẫn chậm chạp chưa ra.

Màn đêm yên tĩnh, cô cảm thấy hơi buồn ngủ, cố gắng chống đỡ mười phút vẫn không có động tĩnh gì.

Thiếu nữ đánh ngáp một cái, đi qua: "Xong chưa vậy, em buồn ngủ lắm rồi…"

Nói tới đây, cô khựng lại, bỗng chốc cảm thấy lúc này cực kỳ giống cuộc sống sau khi kết hôn.

Nhưng rất nhanh sau đó, suy nghĩ miên man này biến mất không thấy tăm hơi…

Bởi vì Trần Tứ đang ngồi bên cạnh tủ đầu giường, lật xem quyển sổ tay của cô dưới ánh đèn bàn.

Cô viết thứ này từ năm sáu năm trước, cũng không thể gọi là sổ tay, bởi vì ở trang đầu tiên được cô viết mười chữ to tướng…

《 Bản ghi chép về sự độc ác của Trần Tứ! 》

Tống Gia Mạt run run rẩy rẩy đi qua đó, Trần Tứ đang lật đến trang thứ bảy.

Nét chữ của cô gái mảnh mai nhưng lại mang theo một chút đáng yêu, có nét uyển chuyển, có nét cứng cáp, có thể nhìn ra được cơn giận dữ qua từng con chữ:

[Anh của mình, lạnh lùng, xấu tính, làm nhiều chuyện ác, là một tên khốn.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!