Băng cá nhân chuẩn xác rơi vào ngực Tống Gia Mạt.
Cô nhất thời sửng sốt, khóe mắt liếc thấy anh từ từ giảm tốc độ, khuôn mặt kia biến mất ngoài cửa sổ xe.
Giống như anh chỉ tới để đưa băng cá nhân.
Chỉ là một món đồ nhỏ thế này, sao phải đuổi theo xe làm gì.
Vô cùng nguy hiểm.
Cô quay đầu lại đằng sau theo bản năng.
Người trong xe cũng giống cô, đều quay đầu lại đằng sau tìm kiếm bóng dáng của Trần Tứ.
Bóng hình của anh chính là tâm điểm của khung cửa kính rộng lớn sau xe.
Thiếu niên dừng xe đạp, chống một chân xuống đất, phanh thật chắc rồi xoay một vòng.
Sau đó đi ngược hướng với xe buýt của trường, càng lúc càng xa.
Sạch sẽ gọn gàng không thể tả, lại mang theo một chút dấu vết không muốn ai biết.
Có người che miệng lại: "Đậu má, đẹp trai vờ lờ."
Cô hơi ngẩn ra, nhớ tới sườn mặt nghiêng nghiêng của anh khi gõ cửa kính.
Xương quai hàm nhẵn nhụi, sống mũi cao thẳng, và cả gân xanh như có như không trên cánh tay.Tới phòng học, Doãn Băng Lộ đang ngồi tại chỗ gặm bánh mì.
Tống Gia Mạt hỏi cô ấy: "Cậu có mang băng cá nhân không?"
"Ai bị điên mới mang theo băng cá nhân bên người." Doãn Băng Lộ lộ vẻ mặt hỏi chấm, sờ sờ vào ngăn đựng bên hông cặp sách, "Ơ, tớ có thật này."
"…"
Tống Gia Mạt đặt balo xuống, để lộ miệng vết thương của mình, Doãn Băng Lộ thuận tay dán cho cô, ánh mắt đảo qua: "Không phải trên tay cậu cũng có băng cá nhân rồi hả?"
Cô đặt hộp băng cá nhân lên góc phải bàn học, thấp giọng nói: "Không giống nhau."
"Băng cá nhân mà còn khác nhau hả? Của cậu dát vàng à?"
"…"
Trong giờ ra chơi, Tống Gia Mạt ngồi tại chỗ giải đề, bỗng nhiên ngoài cửa sổ truyền đến giọng nói quen thuộc.
Lý Uy: "Này lớp trưởng ơi! Lúc trước đèn lớp em bị hỏng nên đã báo để sửa đúng không? Thế thì em điền xong bản đăng ký chưa, nếu điền xong rồi thì đưa cho anh, anh nộp cho cả hai lớp luôn."
Doãn Băng Lộ: "Đèn của khối Mười hai bọn anh cũng hỏng rồi à? Em nhớ là nghỉ hè có thay một lần rồi mà, không phải hả?"
"Chắc là do lớp anh học hành chăm chỉ quá."
Trong lúc đợi lớp trưởng điền bản đăng ký, Doãn Băng Lộ và Lý Uy trò chuyện với nhau, Tống Gia Mạt nhìn chằm chằm đề bài một lúc rồi mới dám ngẩng đầu lên nhìn.
Trần Tứ cũng tới đây.
Có thể là anh đi cùng với Lý Uy, lúc này anh đang dựa vào khung cửa sổ bên cạnh chỗ cô, không biết có vẻ mặt ra sao.
Tóm lại là trông không giống muốn nói chuyện với cô lắm…
Cô liếc thấy đồng phục của anh bị nhăn mất một chỗ, rất không đồng đều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!