Người ở nông thôn kiếm tiền không phải dễ, hơn nữa cô biết rất rõ Tiêu Khắc Gian đã đưa phần lớn tiền vay được cho cha cô.
Nhiễm Anh mím môi, cầm chiếc đ ĩa nhỏ từ tay Tiêu Khắc Gian, ngồi xuống, nhìn cây táo tàu ngoài sân.
"Cây táo tàu này nhìn đẹp quá, có ra trái không ạ?"
"Vẫn chưa biết, vừa mới chuyển từ trên núi xuống, cũng không biết tình hình sang năm sẽ thế nào."
"Núi Hồi ạ?"
"Không, sâu bên trong núi Cửu Đầu, chú đi nhặt củi, nhìn thấy nó sinh trưởng tốt quá nên tìm cách bứng mang về."
Nhiễm Anh gật đầu, trao đổi thêm vài câu rồi đi thẳng vào vấn đề.
"Chú Tiêu, chuyện là như này, cháu biết nghe rất quá đáng nhưng cháu cũng không còn cách nào khác..."
"Này..."
"Chú Tiêu, cháu hứa nhất định sẽ trả lại, cũng sẽ viết giấy nợ cẩn thận."
Tiêu Khắc Gian sắc mặt không tốt lắm: "Đây không phải là chuyện viết giấy nợ, cháu định làm cách nào trả lại tôi?"
"Chỉ cần trang trại chăn nuôi đi vào họat động thì sẽ có tiền xoay sở thôi ạ." Nhiễm Anh vẫn rất tự tin:
"Chúng ta đã bắt đầu rồi, chỉ chờ có tiền để mua con giống thôi. Chú Tiêu, đây là giải pháp duy nhất lúc này."
"Cháu gái, không phải là tôi không đồng ý, 30.000 tệ này tôi đã phải vay khắp nơi rồi, bây giờ cháu muốn tôi vay thêm 10.000 tệ nữa ở ngân hàng? Quá rủi ro, còn chưa kể lãi suất thì đào đâu ra?"
"Chú Tiêu, lãi suất rất thấp, một năm chưa tới 300 tệ, số tiền này cháu có thể..."
"Đừng nói nữa, cho dù không có lãi suất, tôi cũng không sẵn lòng đến ngân hàng vay tiền lúc này."
"Chú Tiêu, tiền lãi cháu sẽ trả. Chỉ cần trang trại kiếm được tiền..."
"Tạm thời đừng nhắc chuyện này nữa." Tiêu Khắc Gian không chấp nhận: "Cháu nói trang trại chăn nuôi sẽ có lãi, vậy tôi hỏi cháu, trang trại chăn nuôi hiện tại đã mở cửa chưa?"
Tiêu Khắc Gian xua tay không cho Nhiễm Anh cơ hội mở miệng: "Nhìn xem, trang trại chăn nuôi còn chưa bắt đầu, cho dù thật sự bắt đầu, cũng không thể đảm bảo sẽ có lãi."
"Chú Tiêu, cháu thật sự không thể bảo đảm, nhưng cháu cam đoan chỉ cần mở trang trại chăn nuôi, chúng ta cố gắng vận hành tốt thì sẽ có rất nhiều tiềm năng."
Tiêu Khắc Gian xua tay:
"Cho nên tôi đã cho cha cháu mượn 30.000 tệ làm vốn, đây là sự tín nhiệm của tôi với gia đình cháu rồi, bây giờ cháu cố gắng tự xoay sở đi."
Nhiễm Anh không nói nên lời, Tiêu Khắc Gian nói đúng, đây chính là tình hình thực tế:
"Chú Tiêu, những gì chú nói cháu đều hiểu, mấy ngày nay cháu chạy ngược chạy xuôi đến ngân hàng vì việc này, nếu không đến đường cùng cháu đã không dám nhờ chú giúp đỡ..."
Dù Nhiễm Anh có nói gì, Tiêu Khắc Gian vẫn không đồng ý, cô đành phải thất vọng trở về.
Bước ra khỏi nhà Tiêu Khắc Gian, Nhiễm Anh nhìn bầu trời, bên ngoài đã tối đen, trong lòng cô buồn bã vô cùng.
Không vay được tiền, cho dù Tiêu Khắc Gian có chí hướng muốn hợp tác nuôi chồn nhưng lại không đồng ý đứng ra vay tiền giúp cô, vậy thì nói gì đến những người khác.
Vẫn còn thiếu tới 100.000 nhân dân tệ, cô không biết phải xoay sở bằng cách nào...
Nhưng Nhiễm Anh không bỏ cuộc. Sáng sớm hôm sau, cô đến nhà Trần Chính Tiên, thái độ của ông giống hệt Tiêu Khắc Gian, cả hai đều cảm thấy mình đã đầu tư quá nhiều tiền vào trang trại chăn nuôi nên không muốn mạo hiểm từ ngân hàng nữa.
Hai gia đình đóng góp nhiều tiền nhất đã có thái độ như vậy nên những người còn lại trong thôn nói gì thì không cần phải suy nghĩ thêm, Nhiễm Anh cảm thấy tuyệt vọng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!