Trước khi Quan Bái đến Luân Đôn, năm ngày trước Giáng Sinh là khoảng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời Lý Nãi Ấu.
Tuy nhiên bây giờ Lý Nãi Ấu chỉ hy vọng rằng mỗi phút mỗi giây có thể trôi qua chậm hơn một chút – bởi vì ngày nào cậu tìm đủ loại lí do để lén lút ra khỏi nhà rồi đi hẹn hò với Quan Bái.
Cha mẹ của Lý Nãi Ấu mãi đến đêm Giáng Sinh mới về Luân Đôn cho nên hai ngày nay Lý Nãi Ấu vô cùng càn rỡ.
Mỗi sáng đúng tám giờ cậu sẽ đứng ở cửa, vô cùng đúng đắn nói mình muốn ra ngoài để vẽ vật thực, Rebecca mỉm cười đưa áo khoác cho cậu còn La Sâm thì mặt không biểu tình nhắc cậu về sớm.
Câu "Anh cũng yêu em" mà Quan Bái nói ngày đó thực sự khiến Lý Nãi Ấu trở nên xinh đẹp.
Cậu cảm giác mình đang bay lơ lửng giữa những tầng mây mềm mại, tuy vô cùng choáng váng nhưng trong lòng lại tràn đầy hạnh phúc.
Mỗi ngày tài xế sẽ đưa cậu đến trước cửa khách sạn, Lý Nãi Ấu sẽ chạy ù vào đại sảnh rồi cho Quan Bái đang đợi ở cửa một cái ôm thật chặt.
Lý Nãi Ấu lập một kế hoạch vô cùng tỉ mỉ. Đầu tiên cậu đưa Quan Bái đi xem một số điểm tham quan nổi tiếng ở Luân Đôn. Toàn bộ hành trình Quan Bái đều nghe theo lời Lý Nãi Ấu.
–Nhưng sự thật là trong khi Quan Bái say sưa xem kịch thì Lý Nãi Ấu lại lăn ra ngủ. Cuối cùng hai người đứng trong viện bảo tàng mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau, Lý Nãi Ấu mới nhận ra kế hoạch của mình có chút vấn đề.
"Viện bảo tàng là chỗ cho trẻ em."
Thế ra lúc ra khỏi cổng bảo tàng, Lý Nãi Ấu bắt đầu ăn nói linh tinh: "Chúng mình, chúng mình đi làm một chút chuyện date mà người trưởng thành nên làm đi ca ca!"
Quan Bái: "…?"
Quan Bái cảm thấy rằng Lý Nãi Ấu có chút hiểu lầm đối với chuyện hẹn hò của người lớn.
Cho nên hiện tại bọn họ không được ăn cơm. Đó là vì trên đường đi ăn trưa, theo Lý Nãi Ấu dẫn đầu, Quan Bái may mắn được nếm qua các loại đồ ăn lạ lùng của Trung Quốc. Mỗi bữa đơn giản đều là vị cay và chua đánh nhau trong miệng.
Cuối cùng Lý Nãi Ấu cũng héo hon ủ rũ. Hơn nửa năm sống ở Trung Quốc đã khiến cậu không thể dễ dàng bị đánh lừa bởi trình bộ đồ ăn Trung Quốc kém chất lượng như thế này.
Cậu dùng đũa gảy gảy miếng xíu mại khô quắt dưới đáy chén, ỉu xìu nói: "…. Em muốn ăn bánh tiêu Trương Ký."
Sau đó bọn họ cùng nhau đi mua sắm.
Bởi vì không cần che giấu bối cảnh gia đình nữa cho nên cuối cùng Lý Nãi Ấu cùng lộ ra khả năng tiêu tiền của mình.
Thật ra thu nhập của Quan Bái trong mấy năm làm streamer không phải là một con số nhỏ nhưng hiện tại nhìn cách Lý Nãi Ấu tiều tiền vẫn khiến người ta có chút giật mình.
Bỏ qua giá cả, bỏ qua số lượng, Lý Nãi Ấu biến cửa hàng cao cấp thành một cái chợ rau, thấy một cái bắp cải thuận mắt là bỏ vào giỏ hàng.
Quan Bái cảm giác mục đích của Lý Nãi Ấu trước Giáng Sinh là hóa trang cho hai người bọn họ thành hai cây thông Noel biết đi.
"Anh hợp với màu xám lắm."
Lý Nãi Ấu đứng trước một dãy quần áo lẩm bẩm: "Em muốn mặc đồ đôi với anh nên mặc cái màu trắng ngà là được. Chất liệu quần áo của cửa hàng này rất tốt, anh nhanh thử một cái đi…"
Quan Bái nhìn chằm chằm vào đống quần áo chất cao như núi trước mặt mình, trầm ngầm hồi lâu: "Em không cần thử?"
"Em không cần."
Lý Nãi Ấu mờ mịt, "Sales đã biết số đo của em rồi nên sẽ sắp xếp giúp em."
Khi Quan Bái bước ra khỏi phòng thử đồ, Lý Nãi Ấu đang ngồi trên ghế sô pha nói chuyện với chị gái bán hàng.
"Anh í mặc gì cũng rất đẹp."
Lý Nãi Ấu dương dương tự đắc, "Chân thì dài này, sống mũi cũng thẳng. Mặc dù sống mũi và trang phục không có liên quan gì nhưng mà em—"
Nhìn thấy Quan Bái bước ra, nét mặt của Lý Nãi Ấu vô cùng kinh ngạc. Nhưng mà cậu chưa kịp mở miệng thì Quan Bái đang im lặng đột nhiên lên tiếng: "Cho nên bộ trang phục Đêm Phong Vân của anh?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!