Chương 26: Có Thể Cho Tôi Mượn Người Không

Trong xe hàng của Quan Bái có một hộp trà đen, ba túi giấy, còn có hai lọ nước rửa tay diệt vi khuẩn.

Trong xe hàng của Lý Nãi Ấu có một thùng kem vị cà phê to, một hộp bút màu, các loại đồ trang trí, còn có mấy gói đồ ăn căng phồng.

Lần cuối cùng Quan Bái đi siêu thị cùng người khác là lúc năm mới, đưa thằng cháu năm tuổi ở quê đi mua đồ Tết. Đồ trong xe đẩy của đứa trẻ mẫu giáo đó có khi còn trưởng thành hơn đồ trong xe của Lý Nãi Ấu.

Lý Nãi Ấu nhảy nhót đẩy xe qua trái rồi qua phải, đến khu bán đồ gia vị thấy túi đựng đồ khô lạ lạ, bất luận Quan Bái ngăn cản thế nào cũng nhất quyết lấy một gói để vào xe.

Cuối cùng khi người này đến khu bán hoa bán cây, nhìn chằm chằm vào bồn cây cảnh sơn thuỷ, nói thế nào cũng không chịu đi.

"Oa."

Có thể là vì ở Anh không có nơi nào gọi là chợ hoa chim cá trùng nên Lý Nãi Ấu thấy rất mới lạ. Cậu mê mẩn hỏi Quan Bái: "Anh nhìn xem nè nha, chỗ này có nước chảy thật này, còn có núi nhỏ, còn có sương mù thật."

"Không có chỗ nào để đặt đâu"

Quan Bái nhanh chóng từ chối. Ánh mắt anh dừng lại ở cái xe đẩy đã chất đầy đồ của cậu, một lúc sau hỏi: "… Cậu chưa bao giờ đi siêu thị à?"

Lý Nãi Ấu có chút buồn bã.

Bởi vì bình thường không phải mua đồ đạc gì cả. Lý Nãi Ấu buồn bực nghĩ, đồ đạc trong nhà lúc nào cũng có người mua sẵn, bất luận là đồ ăn hay đồ dùng, căn bản không có cơ hội tự mình đi siêu thị.

Lý Nãi Ấu không nỡ, lại nhìn bồn cảnh mịt mù sương nước kia một lần nữa. Lúc lâu sau cậu mới thu lại ánh mắt, nắm chặt tay cầm xe đẩy hàng, có chút lạc giọng, rủ mi nói: "Nhưng em, em muốn trang trí nhà của chúng ta."

Quan Bái: "..?"

Lý Nãi Ấu lúc lâu sau mới phát hiện mình vừa nói gì, vành tai đỏ ửng.

Quan Bái còn chưa kịp nói cái gì thì thấy ánh mắt của thiếu niên đang né tránh mình, ấp úng biện giải: "Ý của em là, cái phòng mà chúng ta ở, đúng rồi, chính là house, em không biết…"

"Không phải không muốn mua."

Quan Bái điềm nhiên nói: "Thúy Cúc nhìn thấy vật động là sẽ mất trí, nhìn thấy nước chảy là sẽ nổi điên, sớm muộn cũng sẽ phá hỏng bồn phun nước kia."

Lý Nãi Ấu dường như đã hiểu ra "à" một tiếng, lúc sau mới nhỏ tiếng nói: "Em biết rồi."

Bộ dạng "em hiểu rồi, em rất hiểu chuyện" của cậu ngược lại khiến Quan Bái thấy có lỗi. Anh nhìn dáng vẻ nhăn mày nhăn mặt của cậu, cuối cùng miễn cưỡng cho phép cậu mua một cái chậu cây trầu bà.

Lý Nãi Ấu rất vui.

"Anh nhìn này, lá của nó giống như cái mai của con rùa ấy."

Lý Nãi Ấu có vẻ rất thích cái cây, đưa ra cho Quan Bái xem, "Em rất thích màu xanh, nó giúp tâm trạng của em trở nên tốt hơn–"

"Cậu tự lo liệu nhé." Quan Bái nói. "Tôi thấy cái chậu này sắp vỡ rồi."

Lý Nãi Ấu có chút không phục nhưng vẫn nói "Được".

Thế là buổi chiều Quan Bái sửa video xong, vừa bước ra khỏi phòng ngủ thì nhìn thấy trên bàn trà là một tấm vải kẻ ô. Mỗi cửa phòng đều treo một bó hoa khô nhỏ. Cốc trên bàn ăn đều được đặt trên cái kê cốc, trên bàn còn đặt một đầu tượng David nhỏ.

Cùng lúc đó Thúy Cúc đang mặc cái váy màu hồng baby Lý Nãi Ấu vừa mua cho nó, đầu đội vòng hoa cúc, tung tăng đi qua đi lại trước mặt Quan Bái.

Quan Bái: "…"

Cả căn phòng dường như không có gì thay đổi, nhưng lại giống như chỗ nào đó đã thay đổi.

Quan Bái không thể không thừa nhận, ngoài cái tủ lạnh dán đầy hình Bulbasaur và cái áo pokemon ra thì thẩm mĩ và cách sắp xếp màu sắc của Lý Nãi Ấu rất ổn. Phòng thì vẫn là cái phòng đó, nhưng sau khi được cậu sắp xếp thực sự trở nên rất khác biệt, có không khí cuộc sống hơn.

Thực ra ngoài việc cơm phải nấu nhiều thêm một phần, mỗi ngày phải nghe 30 phút đàn nhị chết chóc, thì người này không phiền phức như anh nghĩ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!