Buổi chiều, các bạn học sinh lớp 11 mới vào lớp học tập vẫn không thoát khỏi xui xẻo khi phải tự học.
Các giáo viên chủ nhiệm lớp có cuộc họp nên không có mặt tại lớp, việc tuân thủ kỷ luật tự học phải nhờ vào lớp trưởng quản lý.
Khác với hai lớp bên cạnh vang lên tiếng ồn ào, sau khi được Úc Duệ trấn an, lớp 10 có không khí yên tĩnh hơn hẳn. Theo yêu cầu của giáo viên, Úc Duệ di chuyển ghế ngồi sau bục giảng, tập trung làm quyển sách bài tập mới toanh.
Lớp học không nghe thấy tiếng động gì. Chỉ có vài nữ sinh đôi khi ngẩng đầu lên, giở giọng vô ý mà liếc nhìn về phía bục giảng.
Đúng lúc đó, Tạ Lê mới bước vào lớp.
Trong giờ trưa hôm ấy, nơi Tạ Lê làm thêm xảy ra một sự cố nhỏ nên làm chậm thời gian đi học của hắn, vì vậy hắn đến muộn hơn một chút – khi bước vào lớp, tiết tự học chiều thứ 3 đã diễn ra được hơn nửa giờ.
Tạ Lê đi vào từ cửa sau lớp học. Bước chân rất nhẹ nhàng, chỉ có vài người chú ý đến tiếng động này, nhưng khi nhận ra là hắn thì ai nấy đều mau mau cúi đầu xuống.
Tạ Lê quay lại chỗ ngồi của mình, kéo ghế ra, sau đó dừng lại.
Hắn nhấc mí mắt lên nhìn.
Bàn trước mặt trống trơn.
Cặp sách vẫn còn, người đã đi mất.
Tạ Lê huỷ bỏ ý định ngồi xuống, thay vào đó nâng mắt lên. Ánh mắt lướt quanh lớp học một vòng, cuối cùng dừng lại trên bục giảng.
Người mà hắn đang tìm đang im lặng ngồi sau bàn giáo viên, cụp mắt xuống. Trên khuôn mặt tuấn tú kia không có biểu cảm gì, hai bên vùng sáng tối của mũi có bóng mờ mờ nhạt, đường nét khuôn mặt thanh tú lộ ra, hơi khác so với vẻ lạnh lùng thường ngày.
Điều khác biệt nhất là cậu đeo một cặp kính mỏng không gọng trên sống mũi thẳng. Kết hợp với đôi môi mỏng mím chặt, toát lên vẻ lãnh đạm cấm dục.
Tạ Lê đứng yên nửa phút, bỗng cười. Ánh mắt hắn thâm thúy tối tăm.
Hắn ném áo khoác đồng phục lên bàn, uể oải dang đôi chân dài bước về phía trước lớp. Lần này tiếng bước chân của hắn vẫn rất nhẹ. Nhưng trong phòng học yên tĩnh, học sinh hai bên lối hắn đi không thể không chú ý đến mà ngẩng đầu lên.
Vài giây sau, những tiếng thì thầm bàn tán lan rộng.
Khi Úc Duệ cảm nhận được, phía trước bục giảng đã có thêm một bóng người.
Úc Duệ ngẩng đầu lên, im lặng hai giây, mỉm cười dịu dàng: "Bạn học Tạ Lê có chuyện gì sao?"
Học sinh trong lớp căng tai lên nghe.
"Không có gì." Tạ Lê đặt cánh tay lên mép bục giảng, chiều cao lợi hại của hắn hơi hạ xuống, nhưng ánh mắt mang ý khiêu khích vẫn chưa hề nhạt đi – "Sao sáng nay không đeo kính?"
Theo ý định ban đầu, Úc Duệ đáng ra không muốn để ý đến tên bệnh hoạn này, nhưng lúc này phía dưới cả lớp đang chăm chú nhìn, cậu chỉ có thể duy trì nét cười – "Tôi chỉ đeo khi đọc sách thôi. Giờ là giờ tự học, nếu bạn học Tạ Lê không có việc gì khác, thì chờ tan học chúng ta nói chuyện sau được không?"
Tạ Lê gật đầu, quay người có vẻ sắp đi.
Úc Duệ không hiểu mạch não của hắn, cũng không muốn lãng phí thời gian trên người này, chỉ là khi cậu sắp cúi đầu xuống thì bỗng cảm giác bóng tối vừa biến mất đã quay trở lại –
"Đừng đeo nữa." Giọng cười vang vọng lọt vào tai, "Vì lợi ích của cậu, lớp trưởng."
"…"
Nhìn chằm chằm bóng lưng kia trở về chỗ ngồi, thấy hắn nằm bò ra bàn, nụ cười trên mặt Úc Duệ trong suốt quá trình vẫn ôn hòa như cũ.
Nhưng không ai để ý rằng cây bút trong tay cậu bị kẹp chặt đến mức tưởng chừng như có thể gãy bất cứ lúc nào...
Tiết tự học cuối cùng chiều hôm đó cũng là lúc tan học, học sinh đã "mắc kẹt" cả ngày trong trường nên ai nấy đều không kìm nổi vui mừng, Úc Duệ mới nói "tan học" đã có người vội vàng nhanh nhẹm xách balo chạy ra ngoài.
Nhưng người đầu tiên vừa đến cửa lớp thì bị chặn lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!