Cúc Hương tìm gặp Phán củi:
- Năm giờ chiều nay bạn rảnh không?
- Rảnh. Chi vậy?
- Đi với tụi này!
- Đi đâu?
Cúc Hương nháy mắt:
- Đi gặp anh chàng Phong Khê chứ đi đâu! Kế hoạch của bạn đã thành công rồi. Hôm qua hắn đã gửi thư đồng ý gặp mặt tụi này!
- Ồ.
- Khỏi "ồ
". Sao, bạn có đi không? Như lần trước, Phán lại gãi đầu: - Tui đi theo làm gì? Cúc Hương"hứ
"một tiếng: - Làm như bạn chẳng có câu nào hay hơn ấy! Lúc nào cũng"tui đi theo làm gì"! Đi theo để "bảo vệ
"cho... con Thục chứ làm gì! Cái vụ hẹn gặp này do bạn bày ra chứ đâu phải tụi này! Trước mồm mép dẻo quẹo của Cúc Hương, Phán hết đường từ chối, đành nhe răng cười trừ: - Ừ, thì đi. Nhưng tui nói trước, tới đó tui ngồi im, không hó hé gì hết à nghen! - Ai mượn bạn hó hé! - Cúc Hương nghinh mặt - Bạn xía vào có khi lại hỏng bét! Tụi này chỉ cần có bạn ngồi bên cạnh đóng vai"ông kẹ" để "hù
"Hoàng Hòa thôi! Phán rụt cổ: - Hoàng Hòa là lớp trưởng, sức mấy sợ tui! - Lớp trưởng thì lớp trưởng chứ! - Cúc Hương bĩu môi - Hắn lìa khỏi lớp cũng giống như cọp lìa khỏi rừng, đâu dám dọa dẫm ai. Giáp mặt con Thục, hắn lại càng run. Lúc đó, bạn ngồi bên cạnh chỉ cần trợn mắt một cái là hắn xỉu liền! Phán phì cười: - Cúc Hương nói cứ y như thật! - Thật trăm phần trăm chứ không có"y như y nhiếc
"gì hết! Phán hắng giọng: - Rủi Phong Khê không phải là Hoàng Hòa thì sao? - Lại càng khỏe! - Cúc Hương vung tay - Nếu là người lạ, mình càng dễ bắt nạt! - Bạn có vẻ khoái bắt nạt người khác? - Phán trêu. - Chứ sao! Đó là"lẽ sống" của tui mà.
Cúc Hương trả lời tỉnh queo khiến Phán hết đường chọc ghẹo. Anh chỉ biết nhắm mắt xá dài.
Chiều hôm đó, Phán đạp xe theo ba cô gái đến hồ Con Rùa. Những chiếc ghế đá quanh bờ hồ lác đác người ngồi. Những vòi phun không ngừng bắn lên không trung những bông hoa trắng xóa nom thật vui mắt. Cả bọn tấp xe vào quán Dạ Lan. Xuyến coi đồng hồ:
- Còn mười lăm phút nữa mới đến giờ.
Tụi mình có thể kêu kem "chén
"thoải mái. - Ai trả tiền? - Cúc Hương hỏi ngay. Xuyến nhếch mép: - Phong Khê! Lát nữa, tao sẽ bắt hắn"xùy
"tiền ra! Thục chớp mắt: - Rủi anh ta không đến thì sao? - Sao lại không đến! - Xuyến nhún vai - Chính hắn đã nhận lời rồi kia mà! - Tao chỉ nói rủi chứ bộ! Xuyến nhìn Phán, cười cười: - Nếu vậy thì người nhận lãnh"vinh dự
"đó là ông bạn vàng của mình đây chứ còn ai. Cúc Hương khoái chi, xổ câu tiếng Anh mới học: - Oh! Great idea! Mặc cho hai cô gái"tấn công", Phán chỉ ngồi cười cười. Thấy vậy, Cúc Hương "đế
"liền: - Nghe nói được"thế chỗ" Phong Khê, khoái quá ngồi cười tủm tỉm hoài hén! Lời nói "ẩn dụ" của Cúc Hương khiến Phán đỏ mặt. Anh giả vờ đưa mắt nhìn ra hồ.
Thục cũng lúng túng không kém.
Cũng như Phán, nó làm ra vẻ như đang say sưa ngắm nghía những người đi lại trên đường. Bỗng Thục giật bắn người, hốt hoảng kêu lên:
- Kìa!
Xuyến và Cúc Hương nhớn nhác quay ra:
- Gì vậy?
- Hoàng Hòa!
- Thục đáp, giọng chưa hết thảng thốt.
Cùng lúc đó, Xuyến và Cúc Hương đã kịp nhìn thấy Hoàng Hòa với chiếc cúp 82 quen thuộc. Anh đang lượn vòng cung quanh bờ hồ, hướng về phía quán Dạ Lan. Xuyến nghe tim mình đập thình thịch. Nó quay lại nhìn Thục và Cúc Hương, khẽ giọng dặn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!