Chương 95: Có chút thất thố (1)

Trong quá trình hỏi chuyện, Sở Thiên Thư đã cơ bản hiểu rõ một cách cơ bản.

Chu Vượng Tài muốn trả thù Bạch Vân Đóa liền tìm đến một ông chủ buôn bán thiết bị y tế, dược phẩm, ông chủ này lại giao việc này cho người cấp dưới của ông ta là Viên Quýnh.

Viên Quýnh đến thành phố Lâm Giang tìm đến đám quấy nhiễu bệnh viện Trương Quốc Binh, Trương Quốc Binh lại thuê một chiếc xe đen đến đánh Bạch Vân Đóa…

Xem ra, quỷ kế của Chu Vượng Tài này thật sự tinh xảo, nếu không phải là ngày hôm nay ở thành phố Lâm Giang không vô ý đụng phải đúng mấy tên này thì Sở Thiên Thư còn thực sự không có cách nào có thể tìm được nhiều manh mối hơn.

Sở Thiên Thư thấy không thể hỏi gì thêm được từ mấy người Trương Quốc Binh nên đánh mắt sang với Lãnh Tuyết, ra hiệu đuổi bọn họ đi ra.

Tuy rằng việc Bạch Vân Đóa bị đánh đã có manh mối mới nhưng muốn triệt để vén được bức màn phía sau Chu Vượng Tài thì còn nhiều gian nan. Vì thế, Sở Thiên Thư không những chẳng thấy vui mà ngược lại còn cảm thấy thêm buồn bực.

Nếu như quay về nói thông tin này cho Bạch Vân Đóa thì cô ấy sẽ có hành động như thế nào đây?

Nghĩ đến đây, trong đầu Sở Thiên Thư hiện lên khuôn mặt u sầu, ấm ức của Bạch Vân Đóa thì trong lòng trào dâng một sự bất đắc dĩ.

Lúc này tiếng chuông điện thoại Hoa đào nở lại reo lên.

Sở Thiên Thư vừa nhìn, là Trịnh Tiểu Mẫn:

– Tiểu Mẫn, có chuyện gì sao?

– Anh Sở à, anh ở đâu đó? Muộn như thế này rồi mà còn chưa về sao?

Trong giọng nói của Trịnh Tiểu Mẫn vừa có sự lo lắng vừa có sự ấm ức.

Sở Thiên Thư nhìn một chút đồng hồ, đã hơn mười giờ, hắn vội vàng nói:

– Ồ, anh đi với mấy người bạn, em ở đâu đó? Còn chưa ngủ sao?

Trịnh Tiểu Mẫn nói:

– Em ở khách sạn lớn, tổng giám đốc Ngô đặt phòng cho chúng ta, thẻ phòng của anh em cầm đó, anh không về thì em nghỉ ngơi sao được?

Sở Thiên Thư nhìn nhìn ngoài cửa sổ, nói:

– Anh còn chút việc, khi nào xong sẽ về.

Trịnh Tiểu Mẫn bắt đầu vui vẻ, nói:

– Được rồi, em ở phòng 2106, anh về sớm chút nhé, em đợi anh.

Ninh Hinh vui vẻ như một chú chim sẻ, líu ríu nói:

– Anh à, anh báo thù cho bạn anh rồi, phải cảm ơn em với chị Lãnh Tuyết chứ?

– Vậy em nói xem nên cảm ơn em thế nào đây?

Sở Thiên Thư hỏi qua quít.

Ninh Hinh hoa chân múa tay vui sướng nói:

– Đi uống rượu, hôm nay em vui quá, em muốn uống rượu chúc mừng.

– Thôi đi mà, Ninh Hinh.

Lãnh Tuyết khuyên.

Tuy cô không đoán ra Sở Thiên Thư có tâm sự gì nhưng nhìn hắn có vẻ không vui, cô liền ra mặt khuyên Ninh Hinh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!