Chương 49: Họa vô đơn chí

Hóa ra mẹ của cô dùng ba mươi ngàn tệ mà Điền Khắc Minh mang đến, làm xong lần phẫu thuật đầu tiên, lại phát hiện còn bị mủ túi mật cấp tính, nếu không nhanh chóng điều trị, thì sinh mạng nguy cấp, nhưng nhà cô đã không thể trả một trăm ngàn tệ phí phẫu thuật.

Ba mẹ của Trịnh Tiểu Mẫn đều là công nhân viên chức thất nghiệp, cả nhà phải dựa vào sạp thịt của Trịnh Đồ Phu mà sống, một tháng cũng chỉ thu vào trên dưới hai ngàn đồng, thành tích thi tốt nghiệp trung học của Trịnh Tiểu Mẫn vốn có thể vào trường top ba, bởi vì thật sự không nộp nổi khoảng học phí kếch xù mà phải từ bỏ, ứng tuyển vào Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước làm nhân viên lễ tân.

Mẹ của Trịnh Tiểu Mẫn đã ở bệnh viện nhân dân thành phố được gần hai tháng rồi, chỉ là giai đoạn trước tiền chữa bệnh khiến cho gia đình không giàu có này táng gia bại sản, thu không đủ bù chi.

Lần giải phẫu đầu tiên dùng hết số tiền ba mươi ngàn Điền Khắc Minh đưa cho, lại thiếu phí nằm viện và phí điều trị gần mười ngàn đồng.

Hôm qua bệnh viện đã ra tối hậu thư nếu đến thứ hai mà không thanh toán xong tiền nợ thì sẽ cưỡng chế làm thủ tục xuất viện.

Trịnh gia không mong đợi gì một trăm ngàn tiền phẫu thuật, vì nghĩ biện pháp trả hết số tiền mười ngàn đồng mà mẹ thiếu, Trịnh Tiểu Mẫn liền nghĩ đến bán thân, cô muốn bán đi tấm thân xử nữ của mình, để giúp mẹ kiếm đủ tiền chữa bệnh giai đoạn trước, nhằm duy trì bệnh tình không chuyển biến xấu.

Đã quyết định chủ ý, Trịnh Tiểu Mẫn liền gạt cha của cô, chạy đến khu ăn chơi gần đó tìm người mua.

Không ngờ Trịnh Tiểu Mẫn lại lỗ mãng như vậy, đi bán thân, lại chào giá mười ngàn đồng, căn bản không có đàn ông nào dám tiếp xúc với cô, càng không muốn ra cái giá cao như vậy.

Trịnh Tiểu Mẫn hết đường xoay xở, đang định bỏ đi, đột nhiên thấy một người rất giống Sở Thiên Thư liền đi theo, lại bị Sở Thiên Thư hỏi tới chuyện thương tâm nên khóc rất thảm thiết.

Sở Thiên Thư nghe xong cũng thở dài một tiếng, trong mắt cũng có chút ươn ướt, hắn hỏi:

– Tiểu Mẫn, mẹ em tuy rằng thất nghiệp rồi, nhưng dựa theo quy định, bị bệnh nặng phải nhập viện có thể được chi trả một khoảng lớn viện phí.

Trịnh Tiểu Mẫn nức nở nói:

– Em hỏi qua rồi, những bộ phận đó nói nhà máy dụng cụ Thanh Nguyên thiếu nợ tiền bảo hiểm y tế lên tới mấy chục triệu nên nhân viên của nhà máy khi khám bệnh chỉ có thể tự trả trước, phải đợi nhà máy trả hết nợ mới được thanh toán lại.

Cái này mẹ nó không phải muốn hại người ta sao?

Sở Thiên Thư nghe Trương Vĩ và Đàm Ngọc Phân nói qua, nhà máy dụng cụ ngay cả hai trăm đồng tiền sinh hoạt phí cho nhân viên thất nghiệp cũng không thể đúng hạn cấp cho, làm sao có thể trả hết tiền nợ bảo hiểm y tế đây?

Nghĩ tới đây, Sở Thiên Thư đột nhiên có cảm giác trái tim như bị dày vò. Hắn hỏi qua Giản Nhược Minh, phương án thay đổi chế độ của nhà máy dụng cụ Thanh Nguyên xác thực đã trình lên Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, sắp tới sẽ tổ chức nghiên cứu bình thẩm.

Dựa theo kế hoạch mà nhà máy dụng cụ Thanh Nguyên trình lên, nhà máy sẽ được bán lại cho một công ty bất động sản nào đó. Những nhân viên thất nghiệp chỉ có thể dựa theo tuổi nghề mà lấy được phí bồi thường mấy chục ngàn.

Ba mẹ của Trịnh Tiểu Mẫn có thể lấy được tiền bồi thường thì phỏng chừng ngay cả tiền phẫu thuật cũng không đủ, như vậy thì mẹ của Trịnh Tiểu Mẫn chỉ có thể nằm trên giường bệnh chờ chết.

Tình huống như vậy, Sở Thiên Thư tuyệt nhiên không dám nói với Trịnh Tiểu Mẫn, chỉ sợ cô ta nghe được sẽ muốn chết.

Sở Thiên Thư nắm lấy bờ vai của Trịnh Tiểu Mẫn, nhìn vào mắt cô, rất nghiêm túc nói:

– Tiểu Mẫn, tiền nợ bệnh viện, anh giúp em trả trước, tiền phẫu thuật chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ biện pháp nhưng em phải đồng ý với anh không được làm những việc ngu ngốc như thế này nữa.

Ngay cả Sở Thiên Thư cũng cảm giác được lời nói này của mình không được tự tin lắm nhưng Trịnh Tiểu Mẫn cảm động đến nước mắt lại rơi như mưa, cô lắc đầu, yếu ớt nói:

– Anh Sở, em biết rồi, nhưng... nhưng ân tình này của anh, em cả đời cũng trả không hết.

Sở Thiên Thư muốn nói nhưng lại thôi, từ từ đem lời nói nuốt vào, hắn lại đưa tay vuốt vuốt tóc của Trịnh Tiểu mẫn, cố gắng cười nói:

– Tiểu Mẫn, đừng nói gì nữa, anh đưa em về nhà.

Sở Thiên Thư kéo Trịnh Tiểu Mẫn, đón lấy một chiếc taxi, đưa cô tới khu nhà dành cho nhân viên của nhà máy dụng cụ Thanh Nguyên sau đó về khu nhà ký túc xá đơn giản của hắn.

Nhẹ nhàng bước vào nhà, Sở Thiên Thư không thay quần áo nằm trên giường, trong đầu hắn một mảnh hỗn loạn, ngày hôm nay liên tục xảy ra các sự việc làm hắn khó có thể đi vào giấc ngủ.

Không biết mấy giờ rồi.

Sở Thiên Thư đầu óc không tỉnh táo mơ mơ màng màng đi vào mộng đẹp.

Trong lúc ngủ say, vẻ mặt của Sở Thiên Thư vẫn hiện ra vẻ thống khổ cực độ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!