Hách Sảng trực tiếp nằm lăn dưới đất, không dám lên tiếng nữa.
– Báo cáo, em hài lòng chưa vậy?
Mã Lực hướng về phía Ninh Hinh chào theo nghi thức quân đội, lớn tiếng hỏi.
– Cũng được, còn mấy tên lưu manh này phải làm sao?
Ninh Hinh chỉ vào đám người anh Bảo hỏi.
– Tiểu Cường, bắt chúng nó tự bạt tai.
Mã Lực quay đầu ra lệnh.
Bốp! Bốp! Bốp!
Nơi đầu đường tĩnh lặng, vang lên những âm thanh trong trẻo.
– Như vậy thì còn coi được.
Ninh Hinh mím môi mỉm cười, thấp giọng hỏi:
– Anh Tiểu Mã, anh dẫn người tới, cha em biết không?
Mã Lực lắc đầu, thấp giọng nói:
– Không biết nữa, lúc em gọi về cho mẹ, anh nghe lén được, liền gọi bọn Tiểu Cường chạy tới đây.
Ninh Hinh cười trộm một cái, nhìn Mã Lực vẫy vẫy tay, chỉ vào Sở Thiên Thư nói:
– Đến đây, em giới thiệt cho anh một người bạn, Sở Thiên Thư.
Ánh mắt Mã Lực chợt lóe lên, trên dưới nhìn Sở Thiên Thư đánh giá một chút, cười hì hì hỏi:
– Là bạn trai?
Ninh Hinh trừng mắt nhìn anh ta, mặt đỏ lên, bĩu môi nói:
– Nói gì vậy hả? Anh ấy là sư huynh của em.
Nói xong, cô lại chỉ vào Vệ Thế Kiệt, nói:
– Bên đây còn một người, Vệ Thế Kiệt, cũng là sư huynh của em.
– Ha ha, hóa ra là hai vị sư huynh, thất kính thất kính.
Mã Lực giơ tay ra bắt tay với Sở Thiên Thư và Vệ Thế Kiệt.
– Anh Tiểu Mã, cảm ơn anh từ xa chạy đến giúp em nha.
Ninh Hinh khách khí nói.
Mã Lực lại nịnh nọt nói:
– Ha ha, đường xa thì mới biết sức ngựa mà.
Ninh Hinh lườm anh ta một cái, khinh thường nói:
– Hừ, anh khoe công lao gì chứ? Nếu không phải nhờ Sở sư huynh, bổn công chúa sớm đã bị mấy tên lưu manh này đùa giỡn rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!