Chương 50: (Vô Đề)

Nguyễn Xuân Quế trở về rồi.

Bà nổi cơn thịnh nộ xông thẳng vào nhà, vừa bước vô liền bắt đầu đập phá đồ đạc. Lâm Chử Súc vốn định gây sự với bà, nhưng lại bị hành động này của bà dọa cho sững người.

"Bà điên rồi hả! Cái đồ điên này!" Lâm Chử Súc chỉ vào bà, chửi um sùm, Nguyễn Xuân Quế chẳng buồn đôi co, bà chụp ngay cái ghế phang thẳng về phía Lâm Chử Súc.

Bà vừa chửi Lâm Chử Súc là đồ già không chịu chết, vừa la lớn: "Không phải ông nói muốn giết tôi sao? Lại đây! Hôm nay nếu ông không giết được tôi thì tôi sẽ giết ông!"

Dạo gần đây Lâm Chử Súc cứ liên tục nhắn tin chửi bới nhục mạ Nguyễn Xuân Quế không ra gì. Ông ta nói năm đó Nguyễn Xuân Quế đã lừa ông ta, nếu không ông ta cũng đâu có cưới một con nhà quê như bà.

Nguyễn Xuân Quế chưa từng trả lời một tin nào, bà cũng không thật sự giận Lâm Chử Súc, bà chỉ khinh thường ông ta tận trong xương tủy mà thôi.

Lâm Chử Súc đối với bà chẳng qua chỉ là một món đồ chơi nhỏ, bà vui thì chọc vài câu, không vui thì đánh cho chửi cho, ông ta phản kháng, bà càng đánh chửi dữ hơn. Bà biết Lâm Chử Súc không rời khỏi bà được, cho nên bà chẳng hề kiêng dè gì cả.

Dạy dỗ xong Lâm Chử Súc, bà ngồi xuống ghế sofa nghỉ ngơi. Bà gọi điện cho Ngô Thường, hỏi cô đang ở đâu. Ngô Thường nói: "Con vừa đưa mẹ con về Thiên Khê nghỉ dưỡng rồi, tuần sau con sẽ quay lại công ty làm việc."

"Mẹ cô sao rồi?" Nguyễn Xuân Quế hỏi.

"Mẹ con… đánh Tiền Vịnh một trận, nhưng cũng tức đến phát bệnh."

"Tiền Vịnh đâu?"

"Tiền Vịnh bị bắt vì đánh bạc rồi, còn mấy ngày nữa mới ra."

Nguyễn Xuân Quế nghe xong liền bật cười khẽ: "Cô báo cảnh sát đúng không?"

Ngô Thường im lặng không trả lời. Cô không biết Nguyễn Xuân Quế nghĩ sao về Tiền Vịnh, sợ bà vì muốn tự bảo vệ mình mà bán đứng mẹ con cô, cho nên chuyện cô báo cảnh sát bắt Tiền Vịnh, cô không hề nói với bà.

Nhưng Nguyễn Xuân Quế nhìn thấu hết. Cái con nhỏ Ngô Thường này là đứa rất có chủ kiến, âm thầm làm những chuyện lớn, y như mẹ nó vậy. Năm xưa rõ ràng cả hai cùng bán vòng tay vỏ sò cho người thủy thủ đó, cả hai đều thấy thuyền trưởng Ngô Uẩn Từ là người đàn ông tốt hiếm có khó tìm, đều muốn nói vài câu với ông ấy nhưng không có cơ hội, cuối cùng Ngô Vận Từ lại rơi vào tay mẹ của Ngô Thường.

Bà không hỏi thêm chuyện Tiền Vịnh bị bắt, chỉ hỏi cô có địa chỉ của Tiền Vịnh không.

"Con có, Lâm Tại Đường cũng có." Ngô Thường nói: "Bữa đó hai đứa con cùng đến đồn công an. Cô hỏi anh ấy đi."

"Cô đưa cho tôi đi."

"Con không thể đưa."

Ngô Thường nghĩ rất nhanh, Lâm Tại Đường không cho bà ấy chắc chắn là có lý do, lúc này không tới lượt cô làm người tốt.

Cô kiên quyết từ chối Nguyễn Xuân Quế: "Cô đi hỏi Lâm Tại Đường đi."

Lúc này, Lâm Tại Đường đang đứng ngay bên cạnh cô, khẽ gật đầu với cô để thể hiện sự tán thành.

Lâm Tại Đường phát hiện ra một điều: giữa anh và Ngô Thường có một loại ăn ý không cần lời nói.

Có lẽ là vì Ngô Thường quá thông minh, chuyện gì cô cũng có thể nhìn thấu, tóm lại, anh và cô không cần dặn dò nhau bất cứ điều gì.

Sau khi cúp máy, Ngô Thường thở phào nhẹ nhõm, cô hỏi Lâm Tại Đường: "Chuyện của Tiền Vịnh, anh tính sao?"

Lâm Tại Đường nói đã bàn với luật sư rồi, hiện tại hành vi của Tiền Vịnh đều thuộc phạm vi tranh chấp dân sự, chưa phải án hình sự.

Tên Tiền Vịnh đó rất khôn, gã hình như rất hiểu rõ ranh giới trong chuyện này.

"Lão đánh bạc, đánh nhỏ thì chỉ bị nhốt năm ba ngày, nhưng nếu lão tụ tập đánh bạc thì sao? Nếu số tiền rất lớn thì sao? Nếu kéo theo cả trẻ vị thành niên thì sao? Lúc đó vụ án sẽ nghiêm trọng liền."

Ngô Thường mấy ngày nay cũng không rảnh rỗi, Lâm Chử Súc gần đây bị Nguyễn Xuân Quế làm cho phát điên, mỗi ngày vừa mở mắt ra là nhắn tin chửi Nguyễn Xuân Quế, hầu như không ra khỏi nhà. Cho nên người giúp Lâm Chử Súc điều tra chuyện Tiền Vịnh cũng là người giúp Ngô Thường theo dõi.

Ngô Thường nói với Lâm Tại Đường: "Tiền Vịnh thỉnh thoảng sẽ tụ tập đánh bạc, trong đó cũng có mấy đứa học sinh cấp hai, cấp ba bị lão dụ đi đánh bạc, đây là sự thật. Vấn đề chỉ là số tiền chưa đủ lớn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!