"Mẹ tôi bị làm sao vậy?" Ngô Thường không nghe rõ, lại hỏi thêm lần nữa.
"Mẹ cô đánh người rồi, cô mau tới đồn công an đi." Anh cảnh sát cúp máy liền sau đó.
"Có chuyện gì vậy?" Lâm Tại Đường hỏi.
Ngô Thường khó hiểu trả lời: "Mẹ em đánh người. Mẹ em… đánh người hả?"
Ngô Thường gần như chưa từng thấy mẹ cô nổi nóng, huống hồ là đánh người. Cô liền chạy vội đi, Lâm Tại Đường bước theo phía sau. Cô hỏi anh: "Anh đi đâu vậy?"
"Anh đi với em."
"Thôi, không phiền anh đâu." Ngô Thường theo thói quen nói như vậy. Cô cảm thấy đây là chuyện nhà cô, không nên làm phiền Lâm Tại Đường thêm nữa.
"Em sao vậy?" Lâm Tại Đường hỏi: "Chuyện này là phiền phức hả? Anh không nên đi cùng sao?"
Ngô Thường muốn nói: "Không nên, anh đừng có làm bộ người tốt nữa", nhưng cô nhịn lại. Lúc này không phải lúc tranh cãi với anh, cô cũng không nói thêm gì, vội vã đi tiếp.
Hai người đến đồn công an, liền thấy một người đàn ông quấn băng trên đầu, ngồi chễm chệ ở đó. Phải diễn tả sao về người đàn ông này đây? Đôi mắt gã vừa hung dữ vừa dâm tà, lúc nhìn người luôn mang theo vẻ xâm lược và tính toán, như thể đang suy nghĩ coi có thể moi được mấy ký thịt từ người ta. Gã kẹp một con dao bên hông, lúc này để lộ ra rõ ràng.
"Giờ còn được đem dao ra đường hả?" Lâm Tại Đường thấy vậy liền lớn tiếng hỏi anh cảnh sát, chỉ vào con dao của gã: "Vậy là được hả?"
"Chuyện này chúng tôi đã giáo dục rồi, ông ta cũng viết cam kết rồi, lát nữa đi dao sẽ bị giữ lại." Anh cảnh sát nói: "Chuyện đem dao ra đường tạm gác qua, giờ giải quyết chuyện trước mắt đã."
"Bà ấy là vợ tôi." Người đàn ông nói với cảnh sát: "Tôi không gạt mấy anh, bà ấy đúng là vợ tôi, tụi tôi có làm đám cưới đàng hoàng."
"Ông đừng có nói bậy, hồi nãy đã nói với ông rồi, không có giấy đăng ký kết hôn thì không thể xem là vợ chồng!" Đồng chí cảnh sát nghiêm túc phê bình giáo dục gã: "Làm ơn nói chuyện dựa trên sự thật!"
Ngô Thường nhỏ giọng hỏi Nguỵên Hương Ngọc: "Chuyện gì vậy, mẹ?"
Thấy vết bầm trên cổ tay Nguỵên Hương Ngọc, cô lại hỏi: "Ai làm vậy?"
Nguỵên Hương Ngọc liếc mắt khinh thường nhìn gã đàn ông, thấy Ngô Thường lập tức đứng bật dậy định nhào tới đánh gã, bà liền kéo cô lại, nhỏ giọng nói: "Con yên tâm, mẹ không có chịu thiệt đâu."
"Cổ tay mẹ bầm tím như vậy rồi! Còn nói không chịu thiệt!" Ngô Thường vùng vẫy muốn đi đánh gã đàn ông kia nhưng lại bị Lâm Tại Đường ôm ngang eo giữ chặt, anh nói: "Em bình tĩnh chút đi, làm vậy không có lợi cho mẹ Hương Ngọc đâu."
Lâm Tại Đường rất nhanh đã nhìn rõ tình hình, hiện giờ người bị thương là gã đàn ông kia, nếu cô cứ làm lớn chuyện lên thì sẽ càng khó giải quyết.
"Bà ấy đâu phải mẹ anh! Đương nhiên anh nói được mấy lời bình tĩnh đó rồi!"
Lâm Tại Đường nghe vậy liền buông tay, nói: "Vậy em cứ đi đánh đi, xem thử có làm mọi chuyện tệ hơn không!"
Ngô Thường đứng đó thở hổn hển, vì tức giận và đau lòng mà hai mắt đỏ hoe, như sắp khóc đến nơi. Nguỵên Hương Ngọc kéo cô ngồi xuống bên cạnh, không ngừng vuốt lưng cô, một lúc lâu sau Ngô Thường mới dần bình tĩnh lại.
"Ông ta là ai vậy?" Ngô Thường nhìn gã đàn ông hỏi.
"Là người mẹ đã kể với con lần trước đó."
Thì ra là gã.
Trong mắt Ngô Thường lại bùng lên từng ngọn lửa, trừng mắt nhìn gã đàn ông kia, thì ra là gã!
Lúc này cảnh sát gọi Lâm Tại Đường và Ngô Thường qua một bên, trước tiên nói cho họ biết tình hình hiện tại.
Gã đàn ông tên là Tiền Vịnh, là người ở Chử Loan, Hải Châu.
Chử Loan cách xa làng Xa ba mươi hải lý, cũng không xa Hải Châu lắm. Người Chử Loan ngày trước sống bằng nghề đánh cá, sau này chuyển sang làm một số việc buôn bán ngoài biển. Sau năm 1978, Chử Loan có một nhóm người phất lên trước, Tiền Vịnh chính là một trong số đó.
Ấn tượng ban đầu của Nguỵên Hương Ngọc về Tiền Vịnh là chồng của Tiểu Liên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!