Ngô Thường bị Lâm Tại Đường chọc tức đến mất ngủ, cô dứt khoát mặc đồ chuẩn bị ra ngoài đi dạo một chút.
Lúc ra khỏi cửa, Diệp Mạn Văn dặn cô về sớm, ngày mai bà muốn Ngô Thường dậy sớm đi chợ phiên trên trấn với bà. Cuối tuần nào trên trấn cũng có một phiên chợ tự phát, bà muốn đi mua vài món nhỏ, tiện làm mấy món thêu thùa.
Diệp Mạn Văn vốn có tay nghề thêu thùa.
Trước kia cũng nhờ làm thêu mà phụ giúp được trong nhà, sau này bận bịu quá nên bỏ nghề. Không biết năm nay thế nào, bà cứ cảm thấy học nhiều một nghề cũng chẳng thiệt thân, cứ muốn làm thêm được gì thì làm. Bảo tàng Hải Châu đang thu thập mấy món thêu dân gian, định làm một cuộc triển lãm, trưởng thôn kêu mấy người già rảnh rỗi trong thôn tham gia. Còn chỉ đích danh Diệp Mạn Văn và bà Tiêu nữa.
Chuyện này là chuyện quan trọng, Ngô Thường không dám chậm trễ, lập tức đáp liền: "Dạ được, dạ được, dạ được." Sau đó cô dắt Tí Vàng đi ra ngoài.
Gió biển ban đêm thổi như muốn xé người ra vậy, nhưng cũng không mạnh bằng gió biển mùa hè năm 2006. Cũng nhờ cơn gió lớn năm đó mà Ngô Thường mới gan to bằng trời, cô nghĩ gió thổi to như vậy rồi, chắc có thể che lấp được tiếng người.
Ngô Thường là người rất lý trí, dù có giận cách mấy, cũng sẽ cẩn thận nhớ lại những lời Lâm Tại Đường đã nói. Đặc biệt là câu "ba người chẳng ai tỉnh táo hết." Ngô Thường thử đứng ở góc độ của Viên Bác Dao mà nghĩ: nếu như có một ngày cô biết được số tiền Bộc Quân Dương cầm là do bạn gái đầu tiên chuyển cho anh ấy thì chắc cô sẽ rất đau lòng. Đó là một sự phản bội về tình cảm, cô sẽ thấy hai người đó chưa dứt khoát, trong lòng chắc chắn sẽ có một cái gai.
Ngô Thường nhận ra mình đã làm một chuyện ngu ngốc. Cô có chút hối hận, nhưng đã không thể cứu vãn. Cách duy nhất là từ nay về sau tuyệt đối không nhắc lại nữa, để nó thật sự trôi theo gió.
Cô cũng nghĩ đến lập trường của Lâm Tại Đường: anh ấy vì sao lại tức giận như vậy, chắc chắn không phải vì anh thích cô, Lâm Tại Đường sẽ không thích cô đâu, anh thương Mạnh Nhược Tinh sâu đậm như vậy mà. Lâm Tại Đường tức giận là vì cô đã làm một chuyện quá ngu ngốc. Anh là người rất kiêu ngạo, không cho phép người thân cận với mình phạm phải chuyện ngu xuẩn. Anh sẽ lo lắng rằng những người ngốc nghếch, không phân rõ đúng sai sẽ kéo anh xuống, giống như ba anh vậy.
Đến ba anh mà Lâm Tại Đường còn có thể buông bỏ, ngày nào cũng muốn cắt bỏ khối u thối rữa đó, huống chi là cô?
Nghĩ tới đây, cô cảm thấy mọi chuyện đều đã sáng tỏ. Nhưng thái độ kiêu ngạo và khinh thường của Lâm Tại Đường lại khiến cô không sao chấp nhận được. Thôi kệ, tùy anh ấy đi. Cô so đo với anh để làm gì? Huống hồ vừa rồi cô đâu có chịu thiệt trên miệng. Phản kích của cô rất dữ dội, cũng rất tổn thương người ta.
Nghĩ vậy rồi, tâm trạng của cô cũng hoàn toàn tốt lên.
Cô ngồi xổm xuống, xoa đầu Tí Vàng, nói: "Tiền khó kiếm, cứt khó nuốt."
Tí Vàng "gâu" một tiếng, như thể không vừa lòng lắm. Ngô Thường vội nói: "Cứt ngon, ngon mà…" Thấy Tí Vàng im lặng lại, cô mới tiếp: "Tiền khó kiếm, còn cứt á… mình ráng chịu chút là qua thôi. Cũng không cần phải cãi lộn với mấy ông chủ làm gì, ông chủ có chửi vài câu thì cứ để họ chửi đi, mình kiếm đủ tiền rồi thì có thể đổi ông chủ, cũng có thể tự làm ông chủ.
Dù sao đi nữa, cũng phải nhìn xa trông rộng, mày nói có đúng không?"
Trong lòng cô, Lâm Tại Đường chính là "ông chủ" của cô. Trước giờ cô cứ tưởng ông chủ này dễ "hầu hạ", giờ mới phát hiện ra anh đúng là cái thứ nóng tính. Làm gì có ai tính tình khó chịu tới vậy, mà nhìn ngoài lại dịu dàng thế chứ?
Bỏ qua chuyện ông chủ, Ngô Thường cũng xem Lâm Tại Đường là bạn, là một người bạn rất đặc biệt. Thật ra cô không ghét Lâm Tại Đường, thậm chí còn có chút thích ở bên anh nữa. Mặc dù anh đúng là kỳ cục thật sự, nhưng đâu phải người xấu gì. Có lúc Ngô Thường nhìn Lâm Tại Đường, thậm chí cũng có cảm giác giống như chị Hứa từng nói: cô đang được hưởng phúc. Biết bao nhiêu "phu nhân Hải Châu" phải chịu cảnh chồng mình bụng phệ não tàn, còn người bên cạnh cô trông bảnh bao biết chừng nào!
Cô cãi nhau với anh để làm gì chứ?
Lúc này, cô hoàn toàn tự thông suốt, đứng dậy phủi phủi tay, chuẩn bị quay về thì thấy Lâm Tại Đường đang đứng đó, lặng lẽ nhìn cô.
Giữa bờ biển tối om, "chồng giả" của cô đang đứng đó, ánh mắt sắc bén sau cặp kính nhìn cô chằm chằm, đúng là dọa chết người ta.
Ngô Thường chửi một tiếng: "Anh là ma hả!"
Lâm Tại Đường, biết nói sao cho hết tâm trạng trong lòng anh đây? Anh nghe rõ Ngô Thường nói anh là "tiền khó kiếm, cứt khó nuốt", nhưng ngặt nỗi cô còn phải kiếm tiền từ anh, còn phải nể mặt anh vài phần, chuyện này đúng là cho anh một cú đập thẳng đầu.
Anh biết mình lúc cực kỳ tức giận sẽ mang theo chút sát khí, không thì sao Ngô Thường lại sợ anh tới vậy? Cô dắt Tí Vàng chạy mất tiêu, để lại anh một mình trên bãi biển.
Lâm Tại Đường không cam lòng tha cho cô dễ dàng như vậy, anh nhấc chân đuổi theo: "Em đứng lại cho anh!" Ngô Thường đâu có thèm nghe anh, chỉ cảm thấy bộ dạng ăn tươi nuốt sống của Lâm Tại Đường quá đáng sợ, cô không muốn đụng trực diện với anh. Thế là chân cô càng chạy nhanh hơn, Tí Vàng còn tưởng hai người đang chơi đuổi bắt, nó hưng phấn, vừa sủa vừa chạy theo Ngô Thường.
Lâm Tại Đường đuổi được mấy bước, cảm thấy chẳng có gì vui, bèn dừng lại. Anh cảm thấy mình lúc nãy giống y như thằng điên, muốn nói chuyện với Ngô Thường về việc đổi ông chủ, nhưng nghĩ tới cái miệng lanh lợi của Ngô Thường, cái kiểu biến trắng thành đen của cô thì anh cũng hiểu có cãi với cô thì cũng chẳng nghe được lời thật lòng.
Lúc này Ngô Thường đã chạy vô nhà rồi, Diệp Mạn Văn hỏi cô sao mà hớt hơ hớt hải vậy, Ngô Thường nói: "Sói tới rồi! Muốn ăn thịt người!"
Diệp Mạn Văn lắc đầu: "Con nhỏ khùng này."
Lâm Tại Đường cảm thấy hình như vận may của anh không tốt lắm. Khi anh tin vào tình yêu, tình yêu lại phản bội anh; khi anh trung thành với lợi ích, lợi ích lại không trung thành với anh.
Anh luôn mong mỏi có một người bạn đồng hành sẵn sàng cùng anh chiến đấu, cùng anh sống, cho dù giữa hai người không quá yêu nhau, nhưng bất kể khi nào cũng không phản bội nhau. Anh cần một mối quan hệ lâu dài, ổn định như vậy, để xoa dịu những tổn thương do gia đình gây ra cho anh.
Nhưng Ngô Thường lại nói: "Ông chủ có thể đổi, cần thiết thì em tự làm ông chủ luôn." Rõ ràng cô không phải người bạn đời lý tưởng mà anh mong đợi, vì cô không đủ trung thành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!