Chương 47: (Vô Đề)

Dưới ánh mắt trừng của Lâm Tại Đường, Ngô Thường khoanh hai tay lại, ai quen cô cũng biết, nếu cô mà có dáng vẻ như vậy thì chắc chắn là đang tỏ thái độ bất mãn với người ta rồi.

Cô có chút khó hiểu, không biết sự chỉ trích đột ngột và thái độ kiêu ngạo này của Lâm Tại Đường từ đâu mà ra.

"Em hỏi anh, tiền của em, em có quyền tự mình quyết định không?" Ngô Thường cau mày, vô cùng khó hiểu: "Hay là anh cảm thấy số tiền này là kiếm được từ nhà họ Lâm các anh, cho nên em tiêu tiền phải báo cáo với anh? Vậy em cũng muốn hỏi thử anh, mỗi nhân viên của Đèn Trang Trí Tinh Quang tiêu tiền đều phải báo cáo với anh sao? Ăn cơm phải xin phép anh, hỏi ông chủ em có được ăn cơm không, đi khách sạn mướn phòng phải hỏi anh, ông chủ ơi hôm nay em có được đi ngủ với bạn gái không, mua nhà phải hỏi anh, em có được mua nhà không… Có phải như vậy không?"

Tuy khẩu khí của cô rất bình tĩnh, nhưng những lời cô nói lại vô cùng sắc bén, giống như một cây gậy cùn, cứ không ngừng nện vào ngực Lâm Tại Đường.

Thật ra Lâm Tại Đường căn bản cũng không biết cơn giận của mình từ đâu mà có, bị Ngô Thường nói như vậy, anh càng thêm bực bội. Anh cố nén lửa giận, giọng lại bình tĩnh trở lại, tốc độ nói cũng chậm dần: "Ngô Thường, em biết bài học khó nhất trong việc tích lũy tài sản là gì không?"

"Là cái gì?"

"Ban đầu ai cũng kiếm được số tiền gần như giống nhau, gần như không có khác biệt. Vậy khoảng cách giàu nghèo là từ đâu mà ra? Thứ nhất là biết giữ tiền, thứ hai là biết làm tiền sinh sôi. Những người kiếm tiền rồi đem cho đàn ông tiêu, cả đời cũng không thể trở thành người thật sự giàu có được. Nói cách khác, nếu em cứ kiếm tiền rồi cho đàn ông xài thì cả đời em sẽ nghèo. Dù em có cố gắng cỡ nào đi nữa.

Anh nói thẳng hơn chút, giàu có có lý do để giàu, mà nghèo thì cũng có lý do để nghèo."

Ban đầu anh chỉ muốn nhắm vào chuyện của Ngô Thường mà nói, anh không nhận ra mấy lời này của mình thực ra đã vơ đũa cả nắm.

Ngô Thường nghe xong chỉ khẽ cười khinh một tiếng, sau đó nói tiếp: "Lâm Tại Đường, là ai cho anh cái sự kiêu ngạo đó vậy? Những thứ anh có bây giờ, có thứ nào là do anh tự mình giành được không? Nếu không có ông nội anh, anh có chắc bây giờ anh cũng không phải đang lo coi tiền ăn bữa sau lấy đâu ra không?"

Từ khi sinh ra, Lâm Tại Đường đã bị gắn mác đời thứ hai, đời thứ ba, ai ai cũng nói điểm xuất phát của anh đã cao hơn người ta rồi, bất kể anh đạt được thành tích gì cũng đều là nhờ vào nhà anh, chứ không phải từ nỗ lực của bản thân anh. Người khác nói anh còn cười cho qua, nhưng khi Ngô Thường nói vậy, anh lại không thể nào chịu đựng nổi.

"Vậy em cứ nghèo tiếp đi!" Anh nói xong liền quay người bỏ đi.

Ngô Thường đuổi theo anh, cười nói với anh: "Để coi anh có thể kiêu ngạo được tới ngày nào!"

Cái gì mà lý luận tài sản chứ, thật sự buồn cười muốn chết. Ngô Thường vừa thu lại tờ giấy chuyển khoản, vừa lầm bầm: "Liên quan gì tới anh chứ!"

Hai tên ngốc đó lúc này đi tới phía sau lưng Ngô Thường, bất ngờ hét to một tiếng: "Nghèo! Nghèo! Nghèo!"

Ngô Thường quay đầu trừng mắt nhìn bọn họ một cái, nhưng trong lòng cô cũng hơi sợ hai tên ngốc này, nên lập tức quay người bỏ chạy, chân như bôi dầu, co giò phóng thẳng.

Tuy cô đang giận Lâm Tại Đường, nhưng cũng không nhỏ mọn tới mức thật sự tính toán với anh. Chỉ hai phút sau cô đã tha thứ cho anh rồi.

Chuyện chuyển tiền cho Bộc Quân Dương, cô đã suy nghĩ suốt cả một đêm. Ban đầu cô muốn hỏi thử xem có phải Bộc Quân Dương đang gặp khó khăn gì không, nhưng cô biết Bộc Quân Dương sẽ không nói với cô đâu.

Bộc Quân Dương đã nhận được tin nhắn báo tiền đã vào tài khoản. Hôm nay đơn vị của anh ta vì có hoạt động giao lưu nên được nghỉ cả ngày, anh ta đang ở trong căn nhà cũ nát kia tự mình quét sơn tường.

Căn nhà này là do Viên Bác Dao bỏ tiền ra mua trước khi kết hôn, Bộc Quân Dương liền nói việc sửa sang cứ để anh ta lo. Anh ta thật sự eo hẹp về tài chính, nhưng cũng không muốn để Viên Bác Dao khó xử trước mặt ba mẹ cô ấy. Vốn dĩ trong mắt người nhà Viên Bác Dao, anh ta đã là "chàng rể vào ở rể", nếu như lại buông tay không làm gì cả thì đúng là sẽ bị người ta mắng là đồ ăn bám.

Bộc Quân Dương rất giỏi làm việc tay chân, chuyện sửa nhà này chẳng làm khó được anh ta, chỉ là phải tốn thời gian. Hệ thống điện nước trong nhà là do anh ta tự sửa, làm xong điện nước rồi làm tiếp tường nhà. Sau giờ tan làm, anh ta lại chạy đến nhà để làm việc, chỉ làm những thứ không ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của hàng xóm. Việc gì có thể tự làm, anh ta đều tự làm hết.

Anh ta đang quét sơn tường, còn Viên Bác Dao đang pha sơn.

Viên Bác Dao lớn lên trong khu tập thể, hồi nhỏ trèo cây, leo núi, đánh nhau, sự mạnh mẽ và khí khái của cô ấy không cần phải nói. Khi làm việc, cô ấy cột gọn mái tóc đuôi ngựa, áo sơ mi được sơ vin trong chiếc quần jeans, mang một đôi giày vải cũ, trông vô cùng gọn gàng, khỏe khoắn.

Điện thoại của Bộc Quân Dương vang lên tiếng tin nhắn, cô ấy liếc nhìn, nói: "Có người chuyển tiền cho anh, năm mươi nghìn."

Tay Bộc Quân Dương khựng lại, sơn từ từ chảy xuống, giống như hai vệt nước mắt.

"Anh thiếu tiền hả?" Viên Bác Dao hỏi anh ta.

"Không có." Anh ta nói.

"Vậy thì…"

"Anh không biết ai chuyển." Bộc Quân Dương liếc nhìn tin nhắn, trong đó không ghi ai là người chuyển tiền cho anh ta. Anh ta đi ra ban công, đứng giữa đám bụi mù mịt, gọi điện cho bạn cấp ba, hỏi có phải cậu ấy đã chuyển tiền cho anh ta không.

Bạn cấp ba nói: "Ủa? Tôi còn chưa đi nữa! Tôi sắp ra ngoài chuyển cho cậu, cậu đừng gấp nha."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!