"Con đừng có vội." Nguyễn Hương Ngọc nói: "Để mẹ gọi điện cho mẹ con. Con với Ngô Thường qua quán mì chờ mẹ trước đi."
"Dạ được."
Lâm Tại Đường bước ra khỏi căn phòng nhỏ mà Nguyễn Hương Ngọc thuê, sau đó quẹo trái, đi mấy bước là tới quán mì. Trời vẫn còn đang mưa. Lâm Tại Đường nhớ có lần Nguyễn Xuân Quế từng nói bà không thích trời mưa, anh hỏi tại sao. Bà nói: "Mưa dơ lắm."
Anh không vô quán mì liền, mà đứng yên trong mưa.
Những năm nay, Lâm Tại Đường cũng không quan tâm Nguyễn Xuân Quế cho lắm, hình như anh chưa bao giờ cố gắng giữ gìn tình cảm mẹ con, vì hầu như lúc nào cũng là bà cố gắng giữ gìn. Mỗi lần mua được đồ đẹp, làm được phi vụ đầu tư nào, hay giúp Đèn Trang Trí Tinh Quang kiếm được khách hàng nào, bà đều là người đầu tiên báo cho anh biết. Có lúc Lâm Tại Đường cảm thấy Nguyễn Xuân Quế nuông chiều và ỷ lại anh quá mức.
Anh chưa từng nghĩ, tại sao bà lại như vậy.
Lúc nãy ở nhà, Lâm Trữ Súc điên cuồng chửi Nguyễn Xuân Quế, chửi bà là đồ lừa đảo, nói năm đó bà gạt tình cảm của ông ta, che giấu quá khứ dơ bẩn của mình! Ban đầu Lâm Tại Đường còn khuyên ông ta: Ai mà không có quá khứ, chẳng lẽ quá khứ của ông sạch sẽ lắm sao? Lâm Trữ Súc liền phản bác: Dù tao có dơ cỡ nào, tao cũng chưa từng cưới hai đời chồng, cũng chưa từng sinh ra một đứa con đã chết!
Câu đó đâm thẳng vào tim Lâm Tại Đường, anh vung tay đấm cho Lâm Trữ Súc một cú. Lâm Trữ Súc ôm mặt chửi anh đánh cả cha mình, còn nói sẽ đi làm xét nghiệm ADN, mày tám chín phần cũng là con hoang!
Ngay khoảnh khắc đó, lần đầu tiên trong đời, Lâm Tại Đường thật sự đồng cảm với mẹ mình. Anh không quan tâm sự thật là gì, nếu là thật, thì mẹ anh là người từng bị cái hoàn cảnh đó hại, bà có thể trốn thoát được, bà thật là giỏi; nếu là giả, anh tuyệt đối sẽ không buông tha cho mấy kẻ bịa đặt đó.
Ngô Thường che ô đi ra, đặt ô lên đầu anh, cô khuyên: "Anh yên tâm đi, mẹ anh với mẹ em có thù, bà ấy sẽ không chết trước mẹ em đâu. Em để ý rồi, với cái tính của mẹ anh đối với mẹ em, cho dù bà sắp chết rồi, mà quay đầu thấy mẹ em còn khỏe mạnh tung tăng thì bà ấy cũng sẽ bật dậy từ giường bệnh, trang điểm cho đẹp để đấu với mẹ em một trận."
Cách cô tả về Nguyễn Xuân Quế rất là chính xác, Lâm Tại Đường như được cô an ủi phần nào.
"Bầ ấy trước giờ chưa từng như vậy." Lâm Tại Đường nói: "Chưa từng biến mất."
"Không sao đâu. Anh vô trước tránh mưa đi." Ngô Thường kéo anh vô quán mì, quay đầu nhìn lên cửa sổ phòng của Nguyễn Hương Ngọc, bà đang gọi điện cho Nguyễn Xuân Quế.
Chuông điện thoại reo từng hồi, cuối cùng Nguyễn Xuân Quế cũng bắt máy. Nghe giọng bà hình như rất vui, còn hỏi Nguyễn Hương Ngọc: "Sao vậy?"
"Đừng có giả bộ nữa." Nguyễn Hương Ngọc nói: "Cô đừng có giả vờ vui vẻ trước mặt tôi nữa."
Nguyễn Xuân Quế im lặng.
Lúc này bà đang ở trong một căn đình gỗ nhỏ giữa núi non Trường Bạch Sơn, xung quanh không có một bóng người, chỉ có tiếng gió thổi qua rừng cây. Tránh xa nhân gian, không phải nhìn thấy mấy con người ghê tởm kia, sẽ khiến tâm trạng bà dễ chịu hơn một chút.
"Chị còn nhớ Tiểu Liên không?" Bà hỏi Nguyễn Hương Ngọc.
"Tôi nhớ."
Bọn họ đều nhớ Tiểu Liên, bởi vì vào mùa thu năm 1981, Tiểu Liên đã bước vào lòng biển cả.
Vào ngày thứ năm sau khi bọn họ tận mắt chứng kiến Tiểu Liên bị đánh, cuối cùng chiếc thuyền cũng tới. Bọn họ đeo đầy những chiếc vòng tay, dây chuyền kết bằng vỏ sò lên hai cánh tay, đưa ra cho thủy thủ xem. Mấy người thủy thủ chẳng buồn liếc mắt, chỉ đếm đếm rồi đưa tiền cho bọn họ. Mấy thứ này đem lên thành phố bán hai hào rưỡi, cũng kiếm được chút tiền.
Khi bọn họ đang đếm tiền, ba của Tiểu Liên nắm cổ áo kéo chị ấy lên thuyền. Người ta hỏi ông ta đi đâu? Làm gì? Không phải lại gả bán Tiểu Liên nữa chứ?
Ông ta lớn tiếng nói: "Tôi đi đòi công bằng! Tụi nó hành hạ con gái tôi tới phát điên rồi, phải đưa tiền cho tôi! Không đưa thì tôi để con gái lại cho tụi nó nuôi!" Dù sao Tiểu Liên cũng là người sống, mỗi ngày đều phải ăn cơm. Ba chị ấy tính toán từng chút lương thực, tiếc không nỡ cho chị ấy ăn.
Tiểu Liên là cô gái rất đáng thương, bị ba kéo đi, hai tay co rút lại, lâu lâu còn loạng choạng suýt té. Nguyễn Xuân Quế và Nguyễn Hương Ngọc chặn ba của Tiểu Liên lại, lớn tiếng chất vấn: "Chị ấy thành ra như vậy rồi, chú còn muốn đưa chị ấy đi nữa! Lương tâm chú để đâu rồi?"
Ba của Tiểu Liên cười khẩy với bọn họ một tiếng: "Tụi mày chuyện bao đồng làm gì."
Bọn họ không chịu buông ba của Tiểu Liên ra, con thuyền sắp sửa rời bến rồi, bỗng nhiên có mấy người từ phía sau kéo bọn họ lại, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Liên bị đưa đi.
Tiểu Liên không khóc cũng không làm loạn, cứ yên lặng theo ba mình lên thuyền. Có lúc còn cười với người ta, nói mấy câu chẳng ai hiểu gì.
Thuyền rời bến rồi, tim bọn họ cứ treo lơ lửng, cùng lo lắng cho số phận của Tiểu Liên.
Ba ngày sau, thuyền lại tới như hẹn, ba của Tiểu Liên lại kéo chị ấy xuống thuyền. Trong túi áo ông ta có ba mươi đồng.
Từ đó về sau, số phận của Tiểu Liên dường như khá hơn một chút, những ngày thời tiết đẹp, ba chị ấy sẽ cho chị ngồi trước cửa nhà, ngồi đó hưởng gió biển và phơi nắng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!