Chương 45: (Vô Đề)

Giấc mộng trong mộng, gió lồng trong gió

Cái xẻng của Nguyễn Hương Ngọc

Đánh người đau lắm

Tháng 8 năm 2011, "…….." của Ngô ThườngNguyễn Hương Ngọc luôn nhớ về làng Xa trước năm 1980.

Trong làng Xa bị người đời lãng quên ấy, có hai cô gái đã phá được lời nguyền số mệnh, lớn lên tươi tốt. Trừ việc gầy, cổ tay hai người đều nhỏ xíu, nắm một cái như muốn gãy.

Họ đang đi xúc biển, tính tối nay kiếm ít đồ biển lót bụng.

"Em không muốn ăn mấy thứ này nữa đâu!" Nguyễn Xuân Quế có phần nản lòng. "Em muốn ăn cơm trắng!"

"Lấy đâu ra gạo chứ?" Nguyễn Hương Ngọc dỗ dành, "Thuyền mấy bữa nay đâu có ghé."

"Nhất định sẽ ghé mà! Em đói tới lúc thuyền tới luôn á!"

Nguyễn Hương Ngọc hí hửng khoe con cua bự mà mình bắt được: "Em coi nè! To ghê chưa!"

Nguyễn Xuân Quế bịt mắt la lên: "Dẹp đi! Dẹp đi! Em không muốn nhìn mấy thứ này nữa!"

Nguyễn Hương Ngọc liền nói: "Trời ơi, em đừng có rầu dữ vậy chớ! Thuyền không ghé cũng là chuyện tốt mà, em coi đi, dạo gần đây, mỗi lần thuyền tới là lại tới dạm hỏi. Em còn chẳng biết mặt người ta sao luôn đó, mà đã tính lấy chồng rồi!"

"Ai mà thèm lấy mấy cái đồ xấu xí đó chứ!"

Gió biển mang theo tiếng khóc, tiếng khóc đó không giống tiếng khóc bình thường, cứ như bị ai bóp nghẹn cổ họng, âm thanh nghèn nghẹn, nghe mà thấy đau đớn.

Hai người xách thùng nước đi theo hướng phát ra tiếng khóc, gió biển chiều hôm thổi mạnh dữ lắm, trời cũng bất chợt đổi, coi bộ sắp mưa. Nguyễn Xuân Quế sợ, bèn níu chặt lấy cánh tay của Nguyễn Hương Ngọc.

Là nhà ở dưới dốc.

Bữa trước lúc thuyền tới, chở con gái nhà dưới dốc trở về. Cô gái đó lớn hơn hai người họ bốn tuổi, hai năm trước đã xuất giá. Ngày xuất giá, dân làng Xa ai nấy đều khen cô ấy có phúc, gả được cho nhà ở chỗ thuyền khách ghé trên mấy bến, từ nay về sau là hưởng phúc, ít ra cũng không bị đói ăn.

Người làng Xa không biết thế giới rộng lớn chừng nào, làng xa là bến cuối của tàu thuyền, còn mấy bến trước đó thì gần thành phố rồi. Người làng Xa sống nhờ vào biển, mà biển thì đâu có nể mặt ai, muốn thế nào thì thế đó. Có lúc cho ăn một miếng, có lúc lật úp cả cái chén cơm. Cho nên ăn no là điều người làng Xa mong ước nhất.

Hôm bữa cô gái đó được đưa về, Nguyễn Hương Ngọc với Nguyễn Xuân Quế đang ở bờ biển xâu vỏ sò. Con nít thành phố thích đeo mấy món trang sức làm từ vỏ sò đẹp, hai cô gái này khéo tay, dây chuyền với vòng tay xâu xong có thể bán một hào một cái. Thuyền ghé tới, hai người đem bán cho mấy người trên thuyền, lần nào cũng…

Có thể kiếm được hai ba đồng.

Hai cô đang xâu vòng tay thì thấy chị gái kia bị hai người đàn ông lôi xuống từ trên thuyền.

Nói là lôi xuống, thật ra là kéo lê.

Khóe miệng chị gái kia chảy dãi, quần dính đầy vết nước tiểu, ánh mắt nhìn người đờ đẫn, cổ và cổ tay đều bầm tím.

"Chị Tiểu Liên!" Nguyễn Xuân Quế sững người nói, "Là chị Tiểu Liên đó!"

Tiểu Liên nghe tiếng thì bất ngờ quay đầu lại, làm một cái mặt quỷ kỳ quái với hai cô, khiến hai đứa sợ đơ cả người. Sau hôm đó, họ không còn gặp lại chị Tiểu Liên nữa.

Hai cô ghé mắt nhìn qua khe cửa, cánh cửa gỗ đã mục nát do bị nước biển và gió biển ăn mòn nhiều năm, mềm oặt oẹo. Tiểu Liên đang khóc, ba của chị đang vừa đánh vừa chửi, còn mẹ thì co rúm nép bên một góc, tội nghiệp đến mức không dám nói một lời.

Họ nghe thấy ba của Tiểu Liên chửi chị là đồ ăn hại, chửi chị là sao chổi.

Ngày gả đi đâu phải như vậy. Lúc ông ta nhận được sính lễ hai trăm đồng, còn khắp làng khoe mẽ rằng mình sắp có ngày tháng sung sướng rồi.

Nguyễn Hương Ngọc và Nguyễn Xuân Quế tức quá, chạy thẳng đến nhà ông trưởng thôn để mách. Ông trưởng thôn đã hơn tám mươi, rụng hết răng, tai cũng điếc, hai cô phải gọi mãi ông mới hiểu ra.

Nhưng ông chỉ lắc đầu: "Chuyện nhà người ta, không can thiệp được đâu con ơi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!