Chương 44: (Vô Đề)

Trước mắt là một vùng bờ biển xanh biếc.

Ngô Thường và Giang Triết ngồi trên chiếc ghế cũ kỹ trước cửa hàng tiện lợi, cùng nhìn ra biển. Ghế lắc lư không yên, cả cơn gió biển thổi tới cũng mang theo mùi vị cũ xưa. Giang Triết nói: "Chú nhớ không lầm thì năm đó con dẫn cả đám tới đây chơi, chú cũng ngồi chính cái ghế này."

"Đúng rồi. Bình thường đâu có ai ngồi, ông chủ cũng lười thay."

Ngô Thường cười khúc khích, cô đưa tay chỉ: "Chú Giang chú nhìn nè, chỗ này, chỗ này nữa, rồi chỗ kia nữa, con muốn mở một nhà hàng hải sản kiểu Hải Châu có thể nhìn ra biển. Thật ra ban đầu con chỉ muốn mở một nhà hàng thôi, nhưng sáng nay ngồi ở đây đợi thuyền cùng bà ngoại, con đột nhiên muốn làm thành một khu phức hợp."

Vừa có thể ăn một bữa cơm Hải Châu, cũng có thể ngồi đó uống ly trà hay cà phê mà thả hồn, có thể dạo dọc bờ biển chụp những bức ảnh đẹp, cũng có thể lật một cuốn sách xem. Nó là một không gian đa năng.

Thiên Khê chào đón bạn.

Thiên Khê thật sự rất chào đón bạn tới.

"Không ngờ con lại là người theo chủ nghĩa lý tưởng đó." Giang Triết nói.

"Không đâu." Ngô Thường nói: "Lâm Tại Đường muốn làm cho Đèn Trang Trí Tinh Quang thật tốt, muốn ánh sáng của Tinh Quang tỏa khắp thế giới, đó mới là lý tưởng. Còn con là người theo chủ nghĩa hiện thực, con trước là để sống cho được, sau là để sống cho tốt hơn. Con không có lý tưởng to tát gì. Con lớn lên ở Thiên Khê, bà ngoại con bây giờ cũng còn ở Thiên Khê, đã không rời đi được nữa thì con nghĩ phải làm được chút chuyện khác."

Giang Triết nói: "Tầm nhìn thì đẹp thật, con có tính thử tốn bao nhiêu tiền chưa? Chỉ riêng phí thiết kế giai đoạn đầu cũng không phải ít."

Ánh mắt Ngô Thường bừng sáng, cô nhìn thẳng Giang Triết, nói: "Chú Giang, từ năm 2011 khi con giúp chú xúc tiến vụ làm ăn đầu tiên, chắc là mấy khách hàng ở khu biệt thự đó, là con đàm phán giùm. Khi đó chú đã muốn trả tiền cho con nhưng con không lấy. Mấy năm nay cũng hơn chục vụ làm ăn lớn, lần nào chú cũng muốn trả tiền, con đều không lấy. Chú còn nhớ khi đó con nói gì không?"

Giang Triết là người thông minh, nghe là hiểu ngay ý Ngô Thường: "Tới đòi nợ hả!"

Ngô Thường liền bật cười, mang theo vẻ ngang ngược của mấy bà chị cướp chợ: "Dù sao con cũng không có tiền, lại muốn nhờ chú Giang thiết kế giúp. Con coi mấy thiết kế khu sinh thái chú làm ở An Kết trước đây, thật sự đẹp đến kinh ngạc. Giờ con nói thẳng luôn, con tới cướp đó, bắt chú Giang thiết kế cho con miễn phí."

Ngô Thường tuy mê tiền, nhưng tầm nhìn rất xa. Khi đó giới thiệu khách cho Giang Triết là vì muốn tạo nên chuỗi làm ăn lành mạnh. Ông tìm được khách, trong lúc thi công sẽ đặt đèn từ chỗ cô, vậy là việc cứ thế xoay vòng.

"Chú Giang, con nhất định làm được." Ngô Thường kiên định nói: "Nửa năm nay con vẫn luôn nghiên cứu phương hướng chính sách quốc gia, các báo cáo công tác của chính phủ. Du lịch Hải Châu sẽ còn phát triển thêm một bậc, mà những nơi du lịch nhỏ cũng sẽ dần dần nổi lên. Con muốn nhân cơ hội này mà làm nên chuyện. Con cần chú giúp đỡ."

Cô nói xong lại nhấn mạnh một câu: "Miễn phí nha."

Giang Triết cười ha hả, chỉ tay vào Ngô Thường nói: "Con nhỏ này, cái đầu tính toán lạch cạch, kêu ai qua nổi chứ! Chú Giang của con cũng không phải hạng người nhỏ mọn, chuyện này, chú giúp!"

Giang Triết nói tiếp: "Nhưng chú cũng có một điều kiện…"

"Chú nói đi, chỉ cần trong khả năng của con." Ngô Thường tinh ranh đáp: "Nhưng mà bán sắc thì không được đâu, bà ngoại con còn cần thể diện đó."

"Chứ con không cần hả?"

"Con thì không, con không sao hết."

Giang Triết lại bị chọc cười, lắc đầu nói: "Không đến mức đó đâu. Chú chỉ yêu cầu mấy lần tuyên truyền sau này phải có tên chú, thêm một khu trưng bày sáng tạo riêng cho chú nữa."

"Tiền thuê đắt lắm á." Ngô Thường nói: "Cuối cùng thì tổng giám đốc Giang vẫn là dân làm ăn chẳng coi trọng tình nghĩa…"

"Chuyện đó chú không quan tâm. Điều kiện trao đổi của chú là vậy đó."

"Con chỉ cho chú 200 mét vuông thôi."

"250 mét."

"Chọc chú thôi à, con làm việc chú cứ yên tâm. 300 mét."

Giang Triết nhận ra mình bất cẩn rơi vào bẫy giao tiếp của Ngô Thường. Ý ông là muốn 400 mét vuông, chắc cô cũng đoán được, mà cô quá hiểu khu trưng bày của công ty họ, nên trực tiếp hạ nửa xuống, rồi lại cho vượt mức tối thiểu của ông một chút.

Qua lại như vậy, lại làm cho cô trông có vẻ rộng rãi, hào sảng.

Giang Triết thật sự rất khâm phục cái đầu tỉnh táo của Ngô Thường, liền đồng ý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!