Chương 43: (Vô Đề)

Cắt giấy năm mới, một mình rơi lệ

Câu đối xuân dán bị lệch

Tí Vàng cười tôi

Ngoại hỏi tôi

Chữ này đọc sao?

Tháng 2 năm 2019

"Không lẽ sau này mình cũng thế?" của Ngô Thường

Đêm đầu tiên Ngô Thường ngủ lại nhà ở Thiên Khê, ngoài trời vang lên tiếng sấm.

"Không phải sắp mưa rồi đó chứ?" Cô bò dậy từ trên giường rồi chạy ra cửa sổ nhìn. Bên ngoài tối mịt, hai cái lồng đèn trước cửa đã tắt ngúm. Dưới nhà bếp có tiếng lửa cháy, cô quay đầu chạy xuống lầu, thấy Diệp Mạn Văn đang nấu mì trong bếp.

"Ngoại, ngoại nấu mì làm gì vậy?"

"Thì con tối nay phải ăn mà." Diệp Mạn Văn đáp.

"Đó là hồi trước con còn đang phát triển đó ngoại!" Ngô Thường cười nói: "Chuyện của mười mấy năm trước rồi, giờ con đâu có ăn khuya nữa đâu!"

Khoảng mười ba, mười bốn tuổi, lúc ấy cơ thể của Ngô Thường đang trong thời kỳ phát triển, mỗi ngày như ăn hoài không đủ, nửa đêm là mắt sáng lên như chuột con, lục tung nhà bếp tìm đồ ăn. Hồi đó nhà nghèo, không có gì ngon lành, Diệp Mạn Văn xót cháu, đêm nào cũng nấu trứng cho cô ăn. Hậu duệ của ngự trù hoàng cung mà, bà làm món trứng đủ kiểu hoa mỹ:

trứng nấu rượu nếp, trứng hấp, canh trứng, bánh trứng chiên… Có lần Ngô Thường khoác lác với Tống Cảnh: "Mình ăn tới bốn mươi hai món trứng khác nhau rồi đấy!"

Diệp Mạn Văn quay đầu liếc cô một cái, hừ nhẹ: "Ngựa không ăn cỏ đêm thì không mập, con đừng có bắt chước Xuân Quế, suốt ngày cái này không ăn, cái kia không ăn. Chỉ cần con còn thèm ăn, còn muốn ăn thì cứ ăn đi."

"Rồi rồi rồi, con ăn!"

Bên ngoài lại vang lên một tiếng sấm, Ngô Thường nhớ tới hai cái lồng đèn bị tắt, liền chạy ra xem. Tí Vàng đứng dậy ở cửa, lẽo đẽo đi theo cô ra ngoài. Ngô Thường cúi xuống nói với nó: "Mày theo tao làm gì? Tao có mất tích đâu mà lo?" Tí Vàng cọ cọ vào ống quần cô.

Từ sau khi Nguyễn Hương Ngọc rời đi, lúc đầu Tí Vàng còn chưa hiểu chuyện, mỗi ngày vẫn vui vẻ, tiếp tục làm bá vương chó ở Thiên Khê. Rồi bỗng một ngày, như thể nó chợt hiểu ra, biết là mẹ Hương Ngọc đã đi thật rồi, nó liền ủ rũ hẳn. Ngô Thường thấy chó thật tội, người nhớ một người còn có thể đi dạo, nói chuyện với người khác, chứ chó mà nhớ ai thì chỉ có nằm ì một chỗ, hoặc lang thang không mục đích.

Giờ đây, Tí Vàng đã hoàn toàn thành Lão Vàng, không còn làm bá vương nữa, dù chó ở ngoài có đánh nhau ầm ĩ thì nó cũng chẳng màng. Nó chỉ muốn ở bên Diệp Mạn Văn hay Ngô Thường, họ đi đâu nó theo đó, không rời nửa bước.

Ngô Thường đẩy cửa ra, cô giật nảy mình, ngoài cửa tối om, trong bóng tối lờ mờ có một bóng người đang đứng.

"Ai đó?" Cô hỏi.

"Là anh. Lâm Tại Đường đây." Lâm Tại Đường nghe cô nói chuyện với Lão Hoàng, giọng cô nhẹ lắm, nghe buồn rười rượi.

Ngô Thường bước lại gần, hỏi anh: "Anh tới làm gì vậy? Trễ vậy rồi mà."

"Anh nhắn tin cho em mà em không trả lời, anh có chuyện gấp muốn tìm em."

"Em ngủ sớm nên không xem điện thoại." Ngô Thường đáp, "Chuyện gì vậy?"

"Giang Triết ngày mai tới Hải Châu đặt đèn, ông ấy nói muốn gặp em với anh cùng một bữa." Lâm Tại Đường giải thích: "Ngô Thường, em biết mà, anh muốn làm thương hiệu thiết kế độc lập. Kênh online của Giang Triết phủ được nhiều khu nhà sang trọng, toàn là khách hàng tương lai của Đèn Trang Trí Tinh Quang."

"Chuyện này thì cho dù tối nay em không trả lời, sáng mai anh gọi một cú điện thoại là được rồi. Anh biết là em sẽ không từ chối mà." Lông mày Ngô Thường cau lại: "Còn đang trong thời kỳ hôn nhân có hiệu lực, em biết mình nên làm gì."

Lâm Tại Đường gật đầu, anh nhìn vào trong sân, thấy đèn trong bếp vẫn sáng, Diệp Mạn Văn hình như đang bận. Anh tính bước vào chào hỏi, nhưng Ngô Thường giơ tay chặn trước mặt anh: "Anh đừng vào."

"Tại sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!