Chương 42: (Vô Đề)

Định mệnh rốt cuộc là gì, chẳng ai có thể nói rõ ràng.

Ngô Thường cầm tấm ảnh kia, nhìn người phụ nữ trẻ tuổi tên Diệp Mạn Văn. Cô nhớ hồi nhỏ từng hỏi bà ngoại: "Ngoại ơi, quê ngoại ở đâu vậy ạ?"

"Làng Xa đó con."

"Vậy sao người ta nói ngoại là người Ôn Châu? Họ nói ngoại nói tiếng Ôn Châu mà."

Mỗi lần nghe câu hỏi này, Diệp Mạn Văn đều trầm ngâm suy nghĩ, gần như chưa bao giờ đưa ra một câu trả lời chuẩn mực. Chỉ có một lần, vào ngày giỗ của ông ngoại, bà mới nghiêm túc mà nói: "Làng Xa bán con gái, ngoại còn nhỏ xíu đã bị bán đi, sau đó gặp phải lũ lụt, lại bị bán đến Ôn Châu."

"Buôn người là phạm pháp mà." Ngô Thường lúc đó mới hơn mười tuổi nói vậy.

Nghe vậy bà ngoại liền bật cười: "Ừ, phạm pháp chứ. Bắt hết tụi nó đem xử bắn cho rồi!"

Ngô Thường liền đưa tay ra, làm động tác "biu, biu" hai phát, như thể thật sự muốn trị tội tụi xấu đó.

Kết thúc hồi tưởng, Ngô Thường quay sang hỏi Lâm Tại Đường: "Nhà anh hồi xưa gốc ở Ôn Châu hả?"

"Không, ông nội anh nói ông là người Hải Châu."

"Vậy thì…" Ngô Thường chỉ vào hàng chữ nhỏ trên bức ảnh: "Đây không phải ghi là: Tiệm chụp ảnh Ôn Châu sao?"

Lâm Tại Đường cũng thấy kỳ lạ. Trong lòng anh, ông nội Lâm Hiển Tổ là một người vô cùng bí ẩn. Ở Hải Châu có rất nhiều phiên bản khác nhau kể về chuyện ông phát tài, đến ngay cả người trong nhà họ Lâm cũng không biết đâu là thật, đâu là giả. Mà ông thì chưa từng nói, người khác cũng không dám hỏi.

"Thật thần kỳ quá ta." Ngô Thường nói, "Ông nội anh quen bà ngoại em, mẹ anh quen mẹ em, anh quen em. Vậy là mình mang nghiệp ba đời ba kiếp rồi đó. Nghiệp duyên nha!"

"Sao lại gọi là nghiệp duyên? Đây là định mệnh giao nhau mà."

Lúc này đã rất khuya, chắc ông cụ Lâm đã ngủ. Lâm Tại Đường liền nhắn cho người giúp việc trong nhà, bảo họ chuyển lời cho ông cụ biết rằng đồ đã tìm thấy rồi, chờ anh công tác xong sẽ mang về Hải Châu.

Không hiểu sao, trong lòng cả hai đều có chút ngổn ngang.

Thấy Ngô Thường xụ mặt xuống, Lâm Tại Đường liền cầm gối ném về phía cô: "Ngủ liền cho anh! Ngày mai em phải đứng ở gian trưng bày."

Ngô Thường uể oải đáp một tiếng, rồi đột nhiên phản ứng lại: "Em không thể đứng ở gian trưng bày được! Em đứng đó, mấy hãng khác biết em là "nằm vùng" thì chết chắc rồi! Người ta sẽ chửi em, sau này không ai chơi với em nữa hết!"

"Vậy ngày mai em định làm gì?" Lâm Tại Đường hỏi.

"Ngày mai em… em…" Ngô Thường nghĩ ngợi một chút, rồi nói: "Thôi kệ, em đứng gian trưng bày cũng được."

Lâm Tại Đường liền bật cười.

Anh nằm trên giường, hai tay gối đầu, thoải mái hiếm thấy. Hôm nay đến Thượng Hải vừa gặp mặt, Quách Lệnh Tiên đã khen ngợi Ngô Thường với anh: "Vợ anh giỏi ghê nha, mới tới là đã ba đấm hai đá mở đường, tìm được cảm giác liền." Quách Lệnh Tiên khen Ngô Thường cũng khiến Lâm Tại Đường cảm thấy có thành tựu. Anh nghĩ mình đúng là có mắt nhìn người, nhìn phát là biết cô có năng lực.

Anh quyết định vẽ cho cô cái bánh: "Ngô Thường, em có từng nghĩ em muốn phát triển thế nào ở Đèn Trang Trí Tinh Quang không?"

Ngô Thường quay sang anh, nghiêm túc nói: "Lâm Tại Đường, phương án chia hoa hồng anh đưa cho em ít quá rồi đó… Em nghĩ như vầy nè, nếu đến hết ngày 31 tháng 12 năm nay em bán đủ mười triệu, thì anh cho em năm phần trăm nha? Em hỏi chị Quách Lệnh Tiên rồi, người ta trước giờ đều chia như vậy đó."

"Lúc đó lương cơ bản thấp mà."

"Thì em đâu có cảm giác được khích lệ gì đâu?"

"Làm tốt thì thăng chức tăng lương cho em." Lâm Tại Đường nói.

"Thôi đi." Ngô Thường xua tay: "Anh tha cho em đi, em không muốn thăng chức tăng lương gì hết, em chỉ muốn kiếm nhiều tiền. Giờ phòng kinh doanh có mỗi em với chị Quách Lệnh Tiên, năm nay còn tuyển thêm hai người, nếu anh thăng chức cho em, giả sử hai người đó đều do em dẫn dắt, em được chia hoa hồng phòng ban, nhưng phần trăm bị giảm còn một… trừ khi hai người đó bán nhiều hơn em… không thì thăng chức chẳng khác nào giảm lương trá hình!"

Ngô Thường nói tới đây thì bắt đầu bực: "Không phải nói anh là tư bản đó sao! Anh vẽ cái bánh bự tổ chảng úp lên đầu em! Anh tưởng em ngu hả, muốn thừa dịp dụ dỗ em rồi bóc lột em chứ gì…"

Lâm Tại Đường bị cô nói trúng tim đen, nhưng không thấy ngượng, chỉ cười "hà hà" hai tiếng cho bớt ngại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!