Chương 40: (Vô Đề)

Khúc gỗ. Tay bằng khúc gỗ. Tay làm bằng khúc gỗ giống như cái tay giả, nếu không có người điều khiển thì nó sẽ chẳng động đậy gì.

Ngô Thường nói xong thì bật cười: "Anh coi nè, năm đó anh nói mình tên Mộc Mộc, có phải là trong vô thức đã có số sẵn rồi không? Anh cũng biết mình cứng nhắc, nên lúc gạt người, vô thức mới khai tên Mộc Mộc."

Lâm Tại Đường biện bạch cho mình: "Anh không có cứng nhắc."

"Vậy mời anh đưa ví dụ."

"Tay anh không động đậy là vì tôn trọng em."

"Tay anh không động đậy là vì anh cứng nhắc chứ gì. Anh không phải kiểu bị động thật chứ? Chẳng lẽ anh nghĩ sau khi quan hệ rồi mà động đậy là không tôn trọng? Vậy lần nào cũng phải để con gái tự làm hết hả?" Ngô Thường vừa nói vừa cười hí hửng: "Thế thì em thấy tò mò ghê…"

Lâm Tại Đường lấy tay bịt miệng cô lại, giọng gần như là cầu xin: "Ngô Thường, anh năn nỉ em chuyện này được không…"

Ngô Thường ú ớ dưới lòng bàn tay anh: "Chuyện gì vậy?"

"Em… có thể… đừng nói mấy câu không biết giữ mồm giữ miệng như vậy được không… Em nói năng giữ ý một chút đi, dù gì anh cũng là đàn ông mà."

Trong những bài học của Lâm Hiển Tổ dành cho Lâm Tại Đường, có một điều là: có vài lời không thể mang ra bàn chuyện hay đùa cợt ngoài mặt được, đem ra đùa là th* t*c rồi, như những gì Ngô Thường vừa nói vậy. Lâm Tại Đường nghe mà cảm thấy lớp phòng tuyến văn minh trong lòng mình như bị nước lũ dâng lên quét sạch, trước sau gì cũng sẽ sập. Anh luôn nghĩ chừa khoảng trống cho trí tưởng tượng mới là tốt nhất.

Anh và Mạnh Nhược Tinh ở bên nhau nhiều năm như vậy, gần như chưa từng có mấy cuộc đối thoại tục tĩu nào. Khi đó Mạnh Nhược Tinh thường nói với người khác rằng cô sẽ không bao giờ phải lo chuyện Lâm Tại Đường trăng hoa, vì anh sẽ không làm thế. Muốn anh nói một câu sỗ sàng thôi còn khó hơn lên trời. Chứ nói gì đến mấy lời tán tỉnh, dù có đưa sẵn kịch bản bắt anh đọc theo, anh cũng đọc ra không có chút cảm xúc nào. Anh thiếu mất dây thần kinh đó.

"Lâm Tại Đường…" Ngô Thường bỗng trở nên nghiêm túc: "Anh có biết vì sao Mạnh Nhược Tinh lại ở bên người khác không?"

"Em nhắc cô ta làm gì?" Lâm Tại Đường hỏi.

"Không, em nhắc đến cô ta không phải để khiến anh khó xử. Trong lòng em, anh là người bạn thân thiết nhất, em nói đến Mạnh Nhược Tinh lúc này tuyệt đối không có ác ý. Anh biết vì sao cô ta lại ở bên người khác không? Nói thật lòng, anh không thắc mắc à?"

"Anh không biết." Lâm Tại Đường đáp: "Anh việc gì phải thắc mắc? Nhưng nếu em biết thì cứ nói cho anh nghe."

"Anh lịch sự quá rồi đó, Lâm Tại Đường." Ngô Thường vò vò tóc anh, nói: "Anh lịch sự đến mức… không đủ hoang dã, không đủ cộc cằn. Anh giống như… nói sao ta? Anh giống một người bước ra từ thế kỷ trước vậy, cái gì cũng khuôn phép, nguyên tắc nhiều lắm. Em nói là lúc anh ở bên phụ nữ đó, anh như vậy đó."

"Cộc cằn? Phụ nữ thích cộc cằn hả? Hoang dã?"

"Phụ nữ thích đàn ông vì mình mà phát điên, như vậy cô ấy sẽ cảm thấy bản thân là người đặc biệt trong lòng người đàn ông đó." Ngô Thường thấy lúc này ánh mắt của Lâm Tại Đường đầy vẻ kinh ngạc ngây thơ, cô bèn vội nói: "Không phải là kiểu phát điên đó đâu, mà là… khùng đó! Em biết phải giải thích sao với anh đây… Đợi đến khi anh thật sự lại yêu một người nào đó đi, lúc đó anh sẽ hiểu."

Lâm Tại Đường không lên tiếng, Ngô Thường vừa nhắc đến Mạnh Nhược Tinh, đầu óc anh lại rối loạn. Anh nhớ lại sau khi chia tay với Mạnh Nhược Tinh, anh chưa bao giờ dây dưa lại, cũng chưa từng hỏi lý do. Anh cho rằng như vậy là không đủ đường hoàng, không đủ tôn nghiêm. Nhưng mà, anh thật sự có quan tâm đến đáp án đó không? Không. Anh không quan tâm.

Tay của Ngô Thường vẫn đang trên đầu anh, liên tục nghịch tóc anh. Lúc này cô cảm thấy Lâm Tại Đường thật đáng thương, liền nghiêng người qua, nằm tựa vào vai anh. Cô kéo tay anh lại, giọng pha chút đùa giỡn: "Anh sờ thử coi, có gì khác biệt không nè…"

Lời cô nói khiến mặt Lâm Tại Đường nóng bừng, tay co lại, mãi không dám mở lòng bàn tay ra. Ngô Thường thở dài, đưa tay luồn vào trong áo anh, từng ngón từng ngón bẻ mở tay anh ra, cô dỗ dành: "Suỵt, thả lỏng nào."

Lòng bàn tay anh căng tràn, thế nhưng anh lại không động đậy chút nào. Dù vậy, nhịp tim của Ngô Thường xuyên qua làn da, truyền thẳng vào lòng bàn tay anh, một nhịp tim mãnh liệt như thế. Sức sống của cô hừng hực như nước thủy triều dâng không ngừng, mang theo đủ loại sinh vật biển ùa vào bờ.

Ngô Thường nhắm mắt lại, trong đầu nghĩ: Không lẽ… Lâm Tại Đường bị yếu sinh lý? Vậy thì đáng tiếc thật. Cô cứ nghĩ vậy, mang theo sự tiếc nuối khôn nguôi mà thiếp đi mất.

Còn Lâm Tại Đường thì đang trải qua một cuộc chiến kéo dài, cứ giằng co giữa việc làm quân tử hay kẻ tiểu nhân, mãi cho đến khi bị cái tát của Ngô Thường đập nhẹ lên mặt, anh mới bừng tỉnh mà biết rằng đêm đã lại buông xuống. Lâm Tại Đường thích những đêm như thế này, hai người cùng nằm trên một chiếc giường, chuyện gì cũng nói với nhau được. Anh cảm thấy hình như mình không còn cô đơn như trước nữa, hình ảnh về "nhà" trong lòng anh cũng dần hiện rõ.

Lâm Tại Đường cũng rất thích bàn bạc chuyện với Ngô Thường, cô thông minh, nói một hiểu mười, anh nói gì cô cũng hiểu liền. Anh chưa từng lo lắng rằng mình sẽ bị cô chê cười khi để lộ sự lúng túng. Ngược lại, cô sẽ cùng anh nghĩ cách giải quyết.

Chẳng hạn như chuyện Lâm Chử Súc cờ bạc, Ngô Thường đã nghiêm túc xử lý thật. Vài ngày sau, Lâm Chử Súc gọi điện cho Lâm Tại Đường, cầu xin anh cứu mình. Lâm Tại Đường hỏi ông ta có chuyện gì, Lâm Chử Súc ấp a ấp úng nói là gặp rắc rối rồi. Lâm Tại Đường hỏi là rắc rối kiểu gì, Lâm Chử Súc bỗng òa khóc trong điện thoại: "Chết rồi, Tại Đường, con tới xem ba đi!

Có người đòi chặt tay ba đó!"

Lúc này Ngô Thường đang ở bên cạnh Lâm Tại Đường, cô lấy tay bịt miệng lại, cố không bật cười thành tiếng. Lâm Tại Đường không nhịn được, khẽ cốc lên đầu mũi cô một cái.

Đó là người ở làng Thiên Khê mà Ngô Thường tìm giúp cho Lâm Tại Đường, cũng chính là hai người từng sửa sang lại quán mì ở Thiên Khê cho Nguyễn Hương Ngọc trước đó. Hai người đó rất thật thà, không rành chuyện diễn xuất nên Ngô Thường dạy họ cách diễn. Cô nói: "Cứ diễn theo lời tôi dặn, đảm bảo không có vấn đề gì đâu."

Lâm Tại Đường phát hiện Ngô Thường thật sự có năng khiếu làm biên kịch, bảo sao trước đó cô được tuyển vào vị trí nội dung ở công ty kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!