Chương 38: (Vô Đề)

May mà hôm sau là cuối tuần.

Ngô Thường mở mắt ra cảm giác cả người mình như sưng lên một vòng, rượu thanh mai đúng là hại người không ít! Cô lồm cồm bò dậy khỏi giường, rửa mặt chải đầu xong thì xuống lầu, thấy Lâm Tại Đường vậy mà vẫn chưa ra khỏi nhà.

"Hôm nay anh không phải nói đi dự tiệc à?" Ngô Thường hỏi.

"Không đi nữa." Lâm Tại Đường nói.

"Sao vậy?"

"Vì anh muốn ra ngoài dạo một chút." Lâm Tại Đường hỏi cô: "Em có đi không?"

"Đi chứ."

Ngô Thường chạy mấy bước đến trước mặt anh, đẩy đẩy vai anh, nói: "Lâm huynh ơi, lão Lâm à, anh có thể xay giúp em một ly cà phê không? Em sưng lên rồi nè."

"Em là sưng lên, chứ đâu có bị liệt." Lâm Tại Đường vừa cằn nhằn vừa đi pha cà phê: "Tửu lượng của mình thế nào em không biết hả, mới cười toe toét là bắt đầu uống, còn uống ra chiều khoái chí nữa."

Anh vừa nói vừa sống động bắt chước dáng vẻ uống rượu của Ngô Thường.

Ngô Thường nằm dài trên ghế sofa, trầm ngâm nhìn Lâm Tại Đường. Cô nhớ mang máng là hôm qua mình uống nhiều rồi nắm tay anh, còn khoác cổ anh nữa, chuyện đó chắc không phải mơ, nhưng Lâm Tại Đường lại làm như chưa có chuyện gì xảy ra.

Anh đúng là giỏi giả vờ!

Lâm Tại Đường cố tình đặt mạnh ly cà phê xuống bàn, giọng không được dịu dàng cho lắm: "Lại đây uống nè!"

Ngô Thường đi qua uống cà phê, cô chẳng giấu được chuyện gì trong lòng, liền hỏi thẳng Lâm Tại Đường: "Hôm qua em có ôm anh không?"

Lâm Tại Đường không ngờ cô lại táo bạo thẳng thắn như vậy, bèn làm bộ không nghe thấy.

"Em hỏi anh đó! Có không? Nếu làm anh khó chịu thì em xin lỗi nha."

Lâm Tại Đường không muốn dây dưa vào chuyện này nên vẫn không trả lời, trái lại còn mời cô một lần nữa: cùng anh ra ngoài đi dạo.

Thấy anh né tránh, Ngô Thường cũng không ép nữa, đồng ý đi cùng anh. Cô rất tò mò không biết người giàu như Lâm Tại Đường sẽ đi dạo phố kiểu gì, nghĩ đây là một trải nghiệm quý giá liền vui vẻ theo anh đi.

Trung tâm thương mại Hải Châu nằm chéo đối diện tòa nhà Tinh Quang, hồi Ngô Thường còn làm ở quán cà phê, có người đặt cà phê trong đó, chị Hứa giao cho cô mang qua. Cô mới đến đó đúng một lần. Trung tâm thương mại Hải Châu sau khi cải tạo sáng bóng lấp lánh, nhân viên bán hàng trong cửa hàng ăn mặc trông đã thấy sang trọng. Các cửa hàng đồ hiệu nằm san sát nhau.

Thứ bên trong toàn là hàng xa xỉ, thân phận hai trăm ngàn của Ngô Thường, nếu tiêu xài thả cửa, vô đó một tiếng là có thể biến thành kẻ trắng tay ngay.

Ngô Thường đã quyết trong lòng, hôm nay đến đây tuyệt đối không tiêu một đồng nào, chỉ đơn thuần đi dạo ngắm cho vui. Lâm Tại Đường nhìn ra được ý định đó của cô, liền trêu chọc cô là keo kiệt như gà sắt, một cọng lông cũng không nhả."

Ngô Thường hừ một tiếng, phản bác: "Phải có lông thì mới nhổ được chứ, em có lông đâu mà nhổ?"

Lâm Tại Đường liền giở trò, khều nhẹ vào tóc cô: "Vậy cái này không phải là lông à?"

Động tác của anh rất nhẹ, vừa đủ thân mật, nhưng vẫn giữ được sự khách sáo chừng mực. Lúc lên thang cuốn, anh kéo tay cô một cái rồi buông ra rất nhanh. Ngô Thường thật sự không hiểu nổi con người này. Cô đi bên cạnh anh, hơi nghiêng đầu sang thì thấy d** tai anh đỏ lên như có ánh sáng xuyên qua, không hiểu vì sao, lòng cô lại mềm nhũn đi một chút.

Đúng lúc ấy, Lâm Tại Đường quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của cô, trong lòng hơi thắc mắc, anh liền hỏi: "Sao vậy?"

Ngô Thường định trêu anh, nhưng nghĩ đến kiểu người cổ hủ như anh chắc chắn không hiểu đùa giỡn, nên đành nuốt lại cơn nghịch ngợm, lắc đầu nói không có gì.

Lâm Tại Đường dẫn cô dạo phố, đi thẳng vào một cửa hàng mỹ phẩm, bảo cô chọn vài món đồ dùng hằng ngày để đem đặt trên căn gác mà cô yêu quý. Ngô Thường tưởng mình nghe lầm, nhưng Lâm Tại Đường lại nói: "Em không nghe lầm đâu, cứ mua đi."

"Vậy có kỳ quá không?" Ngô Thường hỏi.

"Có gì đâu mà kỳ, em trang điểm xinh xắn lên cũng tốt cho việc buôn bán. Quách Lệnh Tiên còn nói em quá giản dị đó." Lâm Tại Đường nói thật, hôm nọ sau khi họp xong với Quách Lệnh Tiên, chị ta đột nhiên quay sang nói với anh: "Chắc là do cậu cho người ta cảm giác an toàn quá nên Ngô Thường mới giản dị vậy đó hả?" Ý ngầm là chê Lâm Tại Đường keo kiệt, đến bộ mỹ phẩm ra hồn cũng không mua nổi cho Ngô Thường.

Ngô Thường vốn ít khi trang điểm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!