Ba ngày sau, Bộc Quân Dương xử lý xong mọi việc, rời khỏi Hải Châu.
Anh chọn đi tàu hỏa về, đó là tuyến đường gợi nhớ quá khứ chỉ thuộc về riêng anh. Ngô Thường biết, trong lòng Bộc Quân Dương, chuyến tàu lần này chính là lời tạm biệt triệt để với Hải Châu. Từ nay về sau, cầu sẽ là cầu, đường sẽ là đường, quê hương chỉ còn tồn tại trong những giấc mơ chập chờn lúc nửa đêm.
Trên đường đi, Bộc Hoan Lạc cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, Tống Cảnh hỏi cô bé đang nhìn gì mà chăm chú vậy?
Cô bé nói là đang ngắm nơi ba đã lớn lên.
"Con thích nơi ba lớn lên không?"
Bộc Hoan Lạc gật đầu rồi lại lắc đầu: "Thích, mà cũng không thích."
"Thích chỗ nào? Không thích chỗ nào?"
"Thích biển, nhưng không thích thời tiết ạ."
Bộc Hoan Lạc chỉ vào cái mũi của mình, lại đỏ lên rồi.
Tống Cảnh cứ quay đầu nhìn Bộc Hoan Lạc và Bộc Quân Dương. Cô ấy nhớ đến quyển sách mà Bộc Quân Dương viết, bèn hỏi: "Anh Quân Dương, anh ký tên cho em được không? Em nghĩ vậy nè, nếu một ngày nào đó sách của anh đột nhiên nổi tiếng, em còn có cái để khoe với người ta. Biết đâu nha, bác sĩ của ông bà nội em lại thích anh, em còn có thể nhờ họ hẹn khám giùm…"
Bộc Quân Dương cười: "Được, anh về rồi gửi cho em hai quyển."
"Trong sách của anh có viết về em không?"
Tống Cảnh gãi đầu hỏi: "Lúc nhỏ em dễ thương vậy, có được anh viết vô tác phẩm văn học ký sự của anh không?"
"Hồi nhỏ em đã đeo kính rồi."
Ngô Thường rảnh tay, nhanh chóng làm động tác ở mắt: "Nhỏ bốn mắt."
"Bắc Kinh cũng gọi là nhỏ bốn mắt hả?" Tống Cảnh hỏi Bộc Quân Dương.
"Cả nước đều gọi là nhỏ bốn mắt."
Bộc Quân Dương nói: "Chỗ nào cũng có nhỏ bốn mắt."
Hồi trước, Bộc Quân Dương ngồi trên xe buýt đi đến ga Hải Châu, bên chân sẽ để cái vali hành lý của anh.
Lúc đó anh còn dùng tai nghe có dây, sợi dây tai nghe lắc lư theo nhịp rung của xe buýt. Ngô Thường ngồi cạnh anh, đầu tựa vào vai anh lim dim ngủ. Những năm đó, cuộc sống của Ngô Thường có phần kham khổ, nhưng cô vui vẻ, ngủ rất ngon.
Bộc Quân Dương vẫn luôn canh cánh trong lòng về lần đầu tiên của bọn họ. Khi ấy anh rất buồn, rất hoang mang, không biết phải làm sao, Ngô Thường là chiếc phao cứu sinh duy nhất của anh. Anh cảm thấy có lỗi với Ngô Thường.
Đó là một ngày mà anh sẽ không bao giờ quên được. Phía sau cửa hàng tiện lợi hôm đó, ban đầu anh chỉ cần một cái ôm, nhưng sau đó anh lại ôm chặt lấy Ngô Thường.
Ngô Thường thật dũng cảm, cô nhón chân hôn lên má anh, rồi hôn lên môi anh.
Bộc Quân Dương chưa từng hôn ai bao giờ, anh giống như bị đóng đinh tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Hình như theo thời gian trôi đi, rất nhiều chuyện đều dần trở nên mơ hồ, rồi bị lãng quên, dù là tổn thương thì cũng có thể buông bỏ được. Chỉ có ngày hôm đó, Bộc Quân Dương mãi mãi không thể quên.
Tuổi trẻ giống như một lưỡi dao khắc, lực khắc không đều, có chỗ sâu, có chỗ nông, nhưng cuối cùng luôn sẽ để lại một nét vết mà năm tháng không cách nào xóa đi được.
Ga Hải Châu sau này từng trải qua một lần trùng tu lớn, cái nhà ga miền Nam cũ kỹ, chật hẹp, ẩm thấp khi xưa đã không còn nữa, thay vào đó là một ga tàu hiện đại.
Bộc Quân Dương nắm tay Bộc Hoan Lạc, nhìn nhà ga xa lạ này, nhất thời cảm xúc ngổn ngang. Khi anh học đại học, bà nội Xuân Hoa đã từng đến đây tiễn anh.
Có lẽ cũng chính là đứng ở chỗ này mà rưng rưng nước mắt đầy mãn nguyện. Lúc đó, anh tràn đầy hoài bão, cứ nghĩ rằng chỉ cần học được một trường đại học tốt, ra trường có một công việc ổn định thì cuộc đời sẽ thuận buồm xuôi gió.
Anh từng nói với bà: "Bà ơi, đợi con tốt nghiệp đi làm rồi, con sẽ đón bà qua ở với con."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!