Ngô Thường nghe câu đó thì sửng sốt, cô không thể tin được mà nhìn chằm chằm Lâm Tại Đường. Cô thấy anh tháo kính mắt xuống vứt qua một bên, kéo chăn phủ lên chân, từng động tác đều mạnh tay hơn bình thường.
"Ý anh là gì? Anh đang sỉ nhục em hả?" Ngô Thường nói, "Anh có gì cứ nói thẳng ra đi, ví dụ như anh nghi ngờ em và Bộc Quân Dương nối lại tình xưa? Hôm nay may là Bộc Hoan Lạc cũng có mặt, nếu không chắc anh đã nghi ngờ em với Bộc Quân Dương đi thuê phòng rồi."
"Nếu em muốn gặp lại người yêu cũ, ít nhất cũng nên báo anh một tiếng chứ. Dù sao thì bây giờ mình vẫn chưa ly hôn mà, đúng không?" Lâm Tại Đường cười khẩy một cái, đầy giễu cợt: "Em lén lút như vậy, rốt cuộc là sao hả?"
"Vậy mỗi lần anh gặp Mạnh Nhược Tinh, anh có báo em một tiếng nào không?" Ngô Thường phản kích dứt khoát: "Có bao giờ anh báo chưa? Nếu không ai nhìn thấy, không ai nói cho em biết thì có lẽ cả đời này em cũng chẳng hay anh từng gặp Mạnh Nhược Tinh đúng không?"
"Anh chưa bao giờ gặp riêng Mạnh Nhược Tinh."
"Em cũng đâu có gặp riêng Bộc Quân Dương đâu!" Ngô Thường nói xong lắc đầu: "Anh đúng là cái loại người chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn. Anh quen cái kiểu áp đặt rồi, tưởng cả thế giới này phải xoay quanh anh vậy."
"Anh lúc nào áp đặt em hả?!"
"Ngay lúc này! Chính bây giờ nè!" Ngô Thường bật dậy: "Anh có tư cách gì nói em như vậy!"
Ánh mắt cô hừng hực như lửa, thật sự là không muốn nhìn mặt Lâm Tại Đường thêm một giây nào, cô nhảy xuống giường muốn qua phòng khác ngủ, quay về căn phòng ban đầu cô từng ở! Căn phòng đó nằm bên kia hành lang, cô muốn trèo lên gác xép. Nhưng Lâm Tại Đường không cho, cô sập cửa bỏ đi, anh đuổi theo, vòng tay ôm ngang người cô, kéo cô quay lại phòng.
"Anh định bạo lực gia đình với em hả! Có phải không!?"
Ngô Thường hét lớn, vươn tay định cào vào mặt Lâm Tại Đường, anh theo phản xạ nghiêng đầu né tránh, móng tay cô liền rạch một đường ngay cổ anh, để lại hai vết xước rỉ máu.
Anh phát ra tiếng khò khè trong cổ họng, mặc kệ Ngô Thường vùng vẫy thế nào anh cũng không buông tay, chớp mắt đã đè cô xuống giường.
Ngô Thường giãy không được, liền mắng anh đáng ghét, đồ rác rưởi, anh cứ thế mà nghe, hai tay ghì chặt cổ tay cô không buông.
Ngô Thường kiệt sức, sau đó dần im lặng. Toàn thân cô đổ mồ hôi, hơi thở vẫn còn dồn dập.
Lúc này Lâm Tại Đường mới lên tiếng: "Lần trước mình đã nói rồi, cãi nhau thì đừng đập cửa, đừng chia phòng ngủ, em nhớ không?"
"Nhớ." Ngô Thường nói: "Nhưng lần trước là lần trước, lần này là lần này."
"Em nói chuyện cứ như gió thoảng mây bay vậy." Lâm Tại Đường nói, "Em biết anh dễ dỗ nên lần nào cũng chiều theo ý em. Chớp mắt một cái là đổi ý, ý nào cũng tính toán trên đầu anh. Không sao, anh chịu hết. Nhưng mà, Ngô Thường…"
Anh ngừng lại, nhìn cô.
Anh biết Ngô Thường chẳng đời nào chịu nghe anh nói, cũng sẽ không tin anh, vì cô hận anh, cũng hận cả Nguyễn Xuân Quế. Trong mắt cô, họ là hai kẻ tồi tệ nhất thế gian.
Tất nhiên, anh biết Ngô Thường không hề oan uổng gì họ cả, đúng là họ chẳng phải người tốt lành gì.
"Anh nói đi." Ngô Thường giục anh nói nhanh lên.
"Nhưng mà, Ngô Thường này, em muốn làm gì cũng được. Em đùa giỡn với mấy thằng trai trẻ khác cũng được, đi ăn cơm, đi dạo với người ta cũng không sao. Chỉ có một điều là đừng ngoại tình, đừng để anh bị cắm sừng. Đây là điều hai đứa mình đã nói rõ ngay từ đầu rồi."
"Vậy còn anh? Anh làm được không?"
"Anh làm được."
Ngô Thường cười: "Em biết anh làm được. Ai ngoại tình thì mặc kệ, chứ Lâm Tại Đường anh là không bao giờ. Anh cao thượng, đầu óc toàn là Đèn Trang Trí Tinh Quang, toàn là lý tưởng. Anh sẽ không ngoại tình, nhưng vì lý tưởng của mình, anh có thể làm ra chuyện gì, tự anh biết rõ nhất."
"Còn em vì tiền có thể làm ra chuyện gì, em cũng rõ trong lòng."
"Thì tụi mình ngang ngửa nhau thôi."
Ngô Thường nói: "Em mệt rồi, hôm nay không muốn ở chung phòng với anh, em có thể sang phòng kia ngủ không?"
"Được."
"Cảm ơn anh đã cho phép. Em biết ơn lắm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!