Chương 34: (Vô Đề)

Băng dài trăm trượng, ngàn dặm đông cứng

Trên đường bờ biển mênh mông

Chim bay tứ tán

Người người từ biệt nhau

— Tháng 1 năm 2019, "Cô ấy bay đi rồi" của Ngô ThườngTrong sân, hoa đã rụng thành một lớp.

Năm nay Ngô Thường trồng hoa cứ không thuận, cô không hiểu vì sao rõ ràng đã chăm chúng kỹ hơn trước, vậy mà chúng vẫn nhất quyết rời bỏ cô mà đi.

Cô mang bao tay, khoác áo bông, trước ngực đeo tạp dề, đang lúi húi chăm cây cỏ trong sân. Tháng Giêng ở Hải Châu, không khí lạnh lẽo âm u, cô tính nếu không được thì dọn hết đám hoa này vào nhà cho xong.

Trong vườn có một chỗ đất sụp xuống, thấp hơn những chỗ khác một chút. Cô nghĩ mãi mới nhớ ra: trước kia chỗ đó có một bức tượng phương Tây, sau này bọn họ cho người đào bỏ đi. Nhiều năm trôi qua, đất lấp lại dần lún xuống, lâu dần thành một cái hõm không mấy dễ nhận ra.

Hôm đó, Lâm Tại Đường giao toàn bộ công việc cho phó tổng giám đốc Quách Lệnh Tiên xử lý, còn anh thì tắt điện thoại, ở nhà suốt ngày. Anh không uống trà, cũng chẳng đọc sách, chỉ đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn cô bận rộn ngoài vườn.

Điện thoại của Ngô Thường để trong túi áo, thỉnh thoảng có tin nhắn đến. Cô tháo găng tay, liếc nhìn một cái, là cậu trai làm ở quán của chị Hứa, hỏi cô có muốn ra ngoài uống ly gì không. Ngô Thường hơi không nhớ nổi cậu ta tên gì nữa, chỉ thấy cậu ta là một chàng trai sạch sẽ, đẹp đẽ, nhìn rất dễ chịu, nhưng đừng mở miệng nói chuyện. Chỉ cần cậu ta cất tiếng, cô lại thấy vẻ đẹp kia như bị sương mờ che phủ, chẳng còn rõ ràng được nữa.

Cô đáp: "Để hôm khác tôi ghé quán uống cà phê với cậu."

Tống Cảnh cũng nhắn tới, hỏi: Ngô Thường có muốn đi chuyến du lịch đón năm mới không?

"Gặp rồi bàn tiếp." Ngô Thường nhắn lại cho cô ấy: "Lâm Tại Đường mấy bữa nay cứ như ăn nhầm thuốc ấy, cứ nhìn chằm chằm mình hoài."

"Muốn mình tới nhà cậu quậy một trận không?"

"Không cần đâu. Cậu đừng tới."

Ngô Thường nhét điện thoại lại vào túi áo, quay đầu nhìn Lâm Tại Đường. Anh đứng đó như hồn ma, mặt không biểu cảm, có chút đáng sợ.

Ngô Thường thì dĩ nhiên không sợ anh, cô vẫy tay gọi anh ra ngoài.

Lâm Tại Đường đi xuống vườn, hỏi: "Gì vậy?"

"Làm việc chứ gì!" Ngô Thường đưa cho anh cái xẻng nhỏ: "Lấp đất lại đi!"

Lâm Tại Đường ném cái xẻng sang một bên, không chịu lấp, ngược lại còn hỏi chuyện khác: "Em thân với Phương Tri không? Anh nhớ tụi mình từng ăn với anh ta mấy bữa, phải không?"

Phương Tri là một trong những nhà đầu tư của anh, cực lực phản đối anh làm thương hiệu thiết kế độc lập, hai người gần như đã cãi nhau tới mức trở mặt.

"Thích em hả?" Ngô Thường cười khẽ: "Cái anh chàng lén nói với em là thích em đó hả?"

Cô không đau không ngứa chọc vào nỗi đau của Lâm Tại Đường, thấy anh nhíu mày liền nói: "Không thân đâu! Từ lần đó đến giờ chưa gặp lại. Anh biết mà, em ghét mấy tên đàn ông lả lơi!"

Mâu thuẫn giữa Lâm Tại Đường và Phương Tri bắt đầu từ lúc đó. Lâm Tại Đường vốn rất ghét những chuyện nam nữ lăng nhăng. Phương Tri tuy nói đùa với Ngô Thường là thích cô, lại giải thích rằng không phải thích kiểu tình yêu nam nữ, nhưng vẫn khiến Lâm Tại Đường thấy ghê tởm. Anh cãi nhau với anh ta, thậm chí đòi công ty đổi người. Chuyện này kéo dài khá lâu, cuối cùng Phương Tri phải xin lỗi Lâm Tại Đường mới xong.

"Anh nghi ngờ em tiết lộ chuyện anh định làm thương hiệu thiết kế à? Nếu nghi thì cứ nói thẳng với em." Ngô Thường thở dài: "Nói năng lấp lửng khó chịu lắm."

"Không phải em sao?" Lâm Tại Đường hỏi.

"Vậy em hỏi lại anh nè: Anh chưa từng nói với ai khác à? Chỉ riêng em biết thôi hả?" Ngô Thường chống nạnh nhìn anh, mỗi lần thế này là cô sẵn sàng cho một trận cãi nhau nảy lửa.

Thật ra Ngô Thường chưa bao giờ cãi nhau nảy lửa với Lâm Tại Đường.

Hai người thỉnh thoảng bất hòa, Lâm Tại Đường im lặng, Ngô Thường cũng im lặng. Cuối cùng, thường là vì chuyện gì đó buộc họ phải cùng giải quyết thì mọi thứ mới ổn.

Cô biết cãi với anh chẳng đi đến đâu, chống nạnh một lúc rồi buông tay: "Anh không làm thì đi đi, phiền chết được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!