Chương 33: (Vô Đề)

Lần đầu tiên Ngô Thường bước vào tòa nhà "Sinh" Quang, cô đứng trước tòa nhà ấy nhìn rất lâu. Trước đây, tòa nhà Tinh Quang là một công trình mang tính biểu tượng của Hải Châu. Ngô Thường nhớ lúc học cấp hai, cô từng cùng Tống Cảnh vào thành phố mua dây buộc tóc và đi ngang qua tòa nhà Tinh Quang.

Khi ấy tòa nhà Tinh Quang sáng rực đèn neon, mấy chữ lớn "Cao Ốc Tinh Quang" sáng hơn hẳn các tòa nhà khác.

"Oa, hoành tráng quá à!" Cô và Tống Cảnh đều không kìm được mà trầm trồ.

Lâm Tại Đường đang họp, người được cử ra đón cô là một người phụ nữ trông rất ngầu. Người phụ nữ đó cắt tóc ngắn gọn gàng, nhưng lại mang dép lê, vừa gặp Ngô Thường liền nói: "Tổng giám đốc Lâm đang họp, tôi tới đón cô Ngô."

Chị ấy gọi cô là cô Ngô.

"Vậy em nên gọi chị là gì?" Ngô Thường vừa đi vừa hỏi.

"Tôi tên là Quách Lệnh Tiên. Mọi người đều gọi tôi là chị." Lúc chờ thang máy, Quách Lệnh Tiên liếc nhìn Ngô Thường. Chị ta thật sự không thể tưởng tượng nổi cuối cùng Lâm Tại Đường lại cưới một người như vậy. Vì đã từng có Mạnh Nhược Tinh trước đó nên Quách Lệnh Tiên có sẵn sự so sánh. Nhưng chị ta là người không để lộ cảm xúc, bề ngoài không thể nhìn ra điều gì khác lạ.

"Tổng giám đốc Lâm sắp xếp để tôi dẫn cô làm quen với công ty trước, thật ra thì cũng chẳng có gì để làm quen đâu. Trước đây mỗi tháng sẽ tổ chức một buổi đào tạo nhân viên mới, nhưng mấy tháng gần đây công ty không có thêm người, nên đợt đào tạo đó dời lại làm một lần sau. Sổ tay công ty tôi sẽ lấy cho cô một quyển xem trước."

Cửa thang máy mở ra, Ngô Thường bước vào trước một bước, tiện tay giữ cửa lại. Quách Lệnh Tiên nói cảm ơn, rồi tiếp tục: "Bên bộ phận kinh doanh có vài người theo người khác rời đi rồi, hiện tại chỉ còn ba người: tôi, tổng giám đốc Lâm với cô."

"Tổng giám đốc Lâm? Là ai vậy?" Ngô Thường hỏi.

"Chồng cô đó." Quách Lệnh Tiên đáp. Lúc này trong lòng chị ta nghĩ: trước đó Lâm Tại Đường từng vẽ bánh cho chị ta, nói sau này sẽ giao bộ phận kinh doanh cho chị ta phụ trách, vậy mà ngay sau đó lại sắp xếp cho một người như thế này đến. Quả nhiên miệng lưỡi của doanh nhân không đáng tin. Vì vậy trong lòng chị ta thấy bực bội, thái độ với Ngô Thường cũng chẳng còn khách sáo.

"Trước tiên cô cứ học kiến thức chuyên môn đã." Quách Lệnh Tiên nói: "Cũng không gấp đâu."

Vẻ mặt ấy, Ngô Thường hiểu được: cũng chẳng hy vọng gì.

Ngô Thường thông minh lắm, chỉ đôi ba câu qua lại đã nhìn ra tâm trạng không vui trong lòng Quách Lệnh Tiên, nhưng cô cố nhịn, không phát tác. Trước đây cô từng nói với Lâm Tại Đường rằng mình lo người khác sẽ nghĩ anh cải tổ nửa vời, Lâm Tại Đường còn bảo không sao, vậy mà ngay ngày đầu tiên đi làm, lời ấy đã ứng nghiệm.

Lên đến tầng 25, chính là tầng họ mới chuyển tới. Nhiều tầng trong tòa nhà này đã được cho các công ty khác thuê, làm tài chính, làm du lịch, mỗi tập đoàn lớn chiếm vài tầng, lúc nghỉ trưa hay hút thuốc có thể chạm mặt nhau dưới lầu, chỉ cần liếc một cái cũng biết đối phương cũng là kiến cỏ trong tòa nhà này.

Văn phòng tầng 25 không hề hiện đại, hành lang dài hai bên là từng ô nhỏ xếp sát nhau. Bên lối đi chất đầy xe đẩy và một số mẫu sản phẩm, chật ních cả lối. Vì từng có thời gian ngắn ở Thượng Hải, đã tận mắt thấy môi trường làm việc hiện đại, nên khi nhìn thấy nơi này, Ngô Thường có cảm giác nghẹt thở, như thể bị thời đại ruồng bỏ.

Chính là cảm giác đó, thời đại đã ruồng bỏ nơi này. Ở đây vẫn như một "xưởng thủ công" nguyên thủy, trông cũ kỹ, lạc hậu. Nhưng Ngô Thường cũng biết, ở Hải Châu, đây đã là môi trường làm việc khá tốt rồi.

"Đang sửa sang lại đó." Quách Lệnh Tiên nói: "Bọn tôi trước đây ở tầng khác, cũng giống kiểu này, tổng giám đốc Lâm không thích, nói như vậy không theo kịp quốc tế, có khách tới thì cũng không dám dẫn đi tham quan, nên cậu ấy xoay được một khoản, sửa sang lại mấy tầng cũ. Còn chỗ mình bây giờ là thuê tạm thôi."

"Dạ dạ."

"Bao gồm cả sảnh lớn dưới lầu, với cái thang máy tồi tàn lúc nãy đều phải làm lại hết." Quách Lệnh Tiên là người Hàng Châu, theo chồng làm ăn đến Hải Châu định cư. Tuy đã sống ở đây hơn chục năm, nhưng chị ta vẫn không xem trọng Hải Châu. Chị ta cảm thấy Hải Châu quê mùa, khắp đường toàn mấy ông chủ nhà quê. Chị ta chẳng hề kiêng dè khi nói từ "tồi", chỗ này tồi, chỗ kia tồi, tóm lại cái gì cũng không vừa ý chị ta.

"Ừm ừm." Ngô Thường mới đến, không dám bày tỏ bất kỳ ý kiến gì. Nhưng chuyện bộ phận kinh doanh chỉ còn lại ba người thật sự khiến cô thấy kinh ngạc.

Văn phòng của cô nằm cạnh văn phòng của Lâm Tại Đường, chỗ làm của cô là một góc nhỏ. Bên cạnh là máy in, máy fax, mấy cái điện thoại, đối diện là một giá đựng đồ lớn, trên đó cũng chất đầy mẫu sản phẩm.

Sau khi sắp xếp xong cho cô, Quách Lệnh Tiên rời đi, Ngô Thường ở lại một mình xem sổ tay công ty của Đèn Trang Trí Tinh Quang. Nội dung trong đó là một số câu chuyện phát triển được trau chuốt kỹ càng, Ngô Thường có trí nhớ tốt, đọc lại chăm chú, chưa đến nửa tiếng đã xem xong, thậm chí còn có thể thuộc làu để đi "chém gió" với người khác. Cô đặt sổ tay sang một bên, quyết định đi vệ sinh một chuyến.

Nhà vệ sinh nằm chéo góc với văn phòng cô, vừa hay phải đi ngang qua toàn bộ khu làm việc. Thế là cô tiện thể liếc nhìn một vòng: bộ phận tài chính, bộ phận nhân sự… trong đó khu vực lớn nhất chính là bộ phận marketing online.

Bộ phận marketing online, cái này cô từng tìm hiểu trước khi phỏng vấn ở công ty Thượng Hải, không ngờ lại nhìn thấy ở Đèn Trang Trí Tinh Quang. Cô ló đầu nhìn vào, thấy bên trong treo mấy tấm bảng nhỏ: "Tổ công cụ tìm kiếm", "Tổ thương mại điện tử"…

"Đây là bộ phận mới thành lập, chỉ có một hai người làm tượng trưng thôi." Không biết từ lúc nào, Lâm Tại Đường đã đứng phía sau cô: "Muốn xem thì cứ vào mà xem, đừng lén lén lút lút như vậy."

"Anh họp xong rồi à?"

"Họp xong rồi." Lâm Tại Đường hỏi: "Em làm thủ tục nhận việc chưa?"

"Chưa." Ngô Thường nói: "Chút nữa làm cũng được."

Lâm Tại Đường định nói chuyện với Ngô Thường về chuyện của Quách Lệnh Tiên, nhưng Ngô Thường xua tay: "Anh đừng nói với em. Chuyện của anh thì tự anh quyết. Em thấy chị ấy cũng giỏi đó chứ, nói năng làm việc đều dứt khoát. Hơn nữa không đi theo người khác, không để bộ phận kinh doanh của anh sụp đổ hoàn toàn, em nghĩ chắc nhân cách cũng ổn, ít nhất không phải loại người thấy chết không cứu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!