Nửa đêm đầu, cả hai đều không thể chợp mắt.
Chiếc giường nhỏ hẹp đến mức họ phải giữ chừng mực, giữ lấy ranh giới lễ phép. Lâm Tại Đường không quen nằm chung giường với bất kỳ người phụ nữ nào ngoài Mạnh Nhược Tinh, nhưng cơ thể anh lại như đang phản bội ý chí của mình. Anh nhận ra rằng con người thật phức tạp, cả thể xác lẫn tinh thần đều rất phức tạp.
Gió bão bên ngoài vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm, cơn bão lần này kéo dài một cách khác thường. Lâm Tại Đường ôm lấy vai, trông có vẻ lạnh, cô nói: "Hay là anh đắp chăn đi?"
"Chăn nhỏ quá. Anh đắp thì em sẽ không đắp được. Ngủ đi." Lâm Tại Đường đáp.
"Em ngủ không được." Ngô Thường nói: "Em sợ."
"Sợ gì? Không phải người Thiên Khê tụi em quen với bão lắm rồi sao?"
"Em sợ em ngủ rồi, anh lại nổi tà ý gì với em." Ngô Thường dứt khoát xoay người, đối diện với Lâm Tại Đường mà nằm, trong bóng tối khẽ nở một nụ cười.
Ngô Thường hiểu về người khác phái còn nhiều hơn Lâm Tại Đường hiểu. Nhìn bề ngoài, anh là người nghiêm khắc, giữ lễ, luôn giữ sự tôn trọng với phụ nữ, nhưng xét đến tận cùng, đó là vì sự kiêu ngạo trong thâm tâm anh. Anh không xem người khác ra gì.
Ngô Thường cố tình nghiêng người sát lại phía anh hơn một chút, nhờ vậy có thể nhìn rõ gương mặt anh. Anh vô thức né về sau, cô liền nắm lấy cổ áo sơ mi anh kéo mạnh anh trở lại: "Anh né gì vậy? Em có thể làm gì được anh chứ?"
Thấy Lâm Tại Đường như đang căng thẳng tột độ, cô lại hỏi: "Lâm Tại Đường, chẳng lẽ anh vẫn còn là trai còn "zin" hả? Anh với Mạnh Nhược Tinh là kiểu tình yêu thuần khiết hả?"
Lâm Tại Đường biết Ngô Thường đang rảnh rỗi nên giở trò chọc ghẹo anh, nhưng anh vẫn nghiêm túc trả lời: "Không phải."
"Vậy tiếc ghê. Em thật sự rất muốn quen bạn trai còn "zin" á." Ngô Thường nói.
Lâm Tại Đường không nhịn được mà nói: "Em rảnh quá hay gì mà cứ nghĩ mấy chuyện đó hoài vậy? Lần trước thì nói chuyện trói buộc, lần này lại tới trai còn "zin". Em tính gia nhập ngành công nghiệp phim heo luôn hả?"
Ngô Thường cười phá lên: "Vậy là anh hết căng thẳng rồi phải không?"
"Anh vốn dĩ có căng thẳng đâu.
Ngô Thường hiểu rõ, cách tốt nhất để phá vỡ sự gò bó giữa nam nữ chính là đừng xem đối phương là đàn ông. Cô trò chuyện với Lâm Tại Đường về những chuyện đó cũng không thấy khó xử, ngược lại, cô có triết lý sống riêng của mình. Chị Hứa thường nói, quán cà phê mà có Ngô Thường ở đó thì không khí liền trở nên khác biệt. Trong chuyện đối nhân xử thế, Ngô Thường đúng là được ông trời ưu ái.
Lâm Tại Đường cũng nhận ra điểm mạnh ấy của Ngô Thường, anh hỏi cô: "Em có muốn về làm việc ở Đèn Trang Tri Tinh Quang không?"
Ngô Thường bật ngồi dậy: "Làm gì cơ? Anh thấy em có thể làm gì?"
"Em sẽ trở thành một nhân viên kinh doanh xuất sắc. Về mặt này, em giỏi hơn anh. Từ năm 2006 anh đã phát hiện em có tiềm năng đó rồi. Em biết cách tiếp thị bản thân, biết cách trình bày sản phẩm, lại có sự thân thiện trời cho."
Lâm Tại Đường nói ra nhận xét thật lòng của mình với Ngô Thường: "Em có thể thử xem sao."
"Em từng xem "Vua Bán Hàng" rồi đó." Ngô Thường có vẻ đắc ý: "Anh nói đúng thật, em thấy mình cũng hợp làm sale đó. Bên Đèn Trang Tri Tinh Quang còn công việc nào khác phù hợp với em không?"
"Phu nhân tổng giám đốc?"
Lâm Tại Đường cũng bắt đầu giở giọng pha trò: "Tổng giám đốc bá đạo vì phu nhân mà vung tay tiêu xài, mua tặng hẳn một chiếc Alto cũ……"
"Em đang hỏi nghiêm túc đó nha!" Ngô Thường vỗ vào người Lâm Tại Đường, "Anh nói đàng hoàng cho em coi!"
"Em cũng có thể làm mấy công việc kiểu viết nội dung, nhưng hiện tại bên anh chưa cần."
"Sao anh lại nghĩ em hợp với mấy việc đó?"
"Không phải em có làm thơ sao?"
"Sao anh biết?"
"Năm 2006 em từng nói rồi. Em bảo em hay viết mấy bài thơ dở ẹc không dám mang ra ánh sáng, còn đọc cho anh nghe mấy câu nữa mà."
"Em đọc cho anh câu nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!