Chương 31: (Vô Đề)

Ngô Thường cầm ô đứng ở trạm xe buýt, mưa ngoài trời mỗi lúc một lớn.

Cơn bão này đã âm ỉ suốt một tuần, cuối cùng cũng đến đúng hẹn. Ngô Thường không thích thời tiết có bão, mỗi lần bão đi qua, làng Thiên Khê đều tan hoang, tả tơi chẳng còn hình dạng.

Đáng ra hôm nay cô không nên ra ngoài, nhưng vì trưa nay sau khi ăn xong, Lâm Tại Đường rời nhà mà quên mang theo một tài liệu quan trọng, nên cô định mang đến nhà xưởng cho anh.

Người dân Thiên Khê chẳng mấy khi tỏ vẻ kính sợ bão, vì ở nơi này, bão là chuyện thường như cơm bữa. Gần như suốt mùa hè đều là mùa mưa, mưa to gió lớn, đến rồi đi. Cũng có những hôm mưa lất phất kéo dài, khiến người ta cảm thấy như sắp mốc lên đến nơi. Trước khi ra cửa, Diệp Mạn Văn bảo cô mặc áo mưa, cô nói không mặc đâu, áo mưa bí lắm. Ngô Thường rất ghét cái cảm giác đó, như thể cả người bị bọc trong lớp màng bọc thực phẩm, hoàn toàn không thể thở nổi.

Ngược lại cô lại thích đi dưới mưa, có một kiểu sảng khoái khó tả.

Xe buýt mãi vẫn chưa tới, cô đứng đó, nhìn quanh những cảnh vật quen thuộc, chợt nhớ đến vài năm trước, khi cô dắt Lâm Tại Đường đi vòng vòng quanh đây, cũng từng ghé qua ngôi làng nơi có nhà xưởng. Ngôi làng đó tên là làng Lâm Hải. Thật lạ, làng Thiên Khê nằm ngay sát biển mà lại gọi là Thiên Khê, còn làng Lâm Hải thì chẳng hề gần biển, vậy mà lại tên là Lâm Hải.

Dân làng Lâm Hải nhờ giải tỏa đất mà phát tài, có người lên Hải Châu mua nhà, tìm việc làm, sống những ngày yên ổn sung túc; có người thì chuyển sang sống ở làng bên, tìm được việc trong nhà xưởng mới xây. Cũng có người, tiền mới vừa đến tay mấy hôm đã lại trắng tay như cũ.

Đó cũng là một bức tranh muôn mặt của thế gian.

Hồi đó bà Tiêu từng đến xem náo nhiệt, về kể với họ: mấy ngày đó, ngân hàng, công ty bất động sản, đủ hạng người đều chờ sẵn ở đó, nhà nào tiền vừa vào tài khoản là có người xúi đi gửi ngân hàng, mua nhà. Trong số đó còn lẫn lộn vài nhóm tài chính phi chính quy, có cả những trò đỏ đen. Có người mới phất lên, nghĩ chơi cho vui vài ván, chơi tới chơi lui, tiền cũng bay sạch.

Kiếm tiền đã khó, giữ được tiền lại càng khó. Như Lâm Tại Đường, tiếp quản một xí nghiệp gia đình ngày càng suy sụp, muốn vực dậy lại còn khó hơn.

Mưa lớn lắm, Ngô Thường bước lên xe buýt, nói cô sẽ xuống ở Lâm Hải. Tài xế liền quay đầu hỏi cô:

"Làm ở Lâm Hải hả?"

"Tôi nói cô cẩn thận chút nha, mấy bữa nay làng Lâm Hải loạn lắm đó. Nghe nói là nhà xưởng mất đồ hay gì đó."

Tài xế dặn dò Ngô Thường: "Còn có hai thằng điên vì cờ bạc ngồi dưới cái cổng làng, cô nhớ tránh tụi nó ra nha."

Ngô Thường lại gật đầu.

Mưa lớn đập vào cửa kính xe, Ngô Thường tựa đầu vào đó, người cứ mơ mơ màng màng, bắt đầu thấy buồn ngủ. Lúc xuống xe, mặt đường trơn trượt, cô không cẩn thận ngã cái rầm xuống đất, quần ướt hết, cả người trông vừa thảm hại vừa buồn cười. Hai gã điên ngồi dưới cổng làng giơ cái dù rách tả tơi dính nước mưa chĩa về phía cô mà cười hô hố, Ngô Thường không dám lên tiếng, vội nhấc chân bỏ chạy.

Cô chạy, mấy gã điên đuổi theo sau, cảnh tượng vừa kinh hoàng vừa nực cười.

Gió lớn quá, ô của cô bị thổi nghiêng ngả, đến chốt bảo vệ phải gõ cửa kính một lúc lâu mới có một ông lão mở hé cửa sổ ra, chỉ cho cô đường đến xưởng Đèn Trang Trí Tinh Quang. Ngô Thường lại leo lên xe trung chuyển, cuối cùng cũng tới được nhà xưởng. Lúc cô lên xe, gã điên phía sau đang móc mông.

Trông chẳng ra con người nữa rồi. Lâm Tại Đường mà phá sản, có khi cũng thành cái dạng móc mông điên khùng vậy không chừng? Ngô Thường tưởng tượng ra cái cảnh đó, lập tức lắc đầu thật mạnh: "Không thể nhìn nổi."

Đây là lần đầu tiên cô đến làng Lâm Hải sau khi được cải tạo.

Cô đã không còn nhớ làng Lâm Hải trước kia trông như thế nào nữa rồi, bây giờ làng Lâm Hải thực sự đã xây lên từng dãy nhà xưởng san sát. Khi nãy ngồi trên xe trung chuyển, cô có thấy máy móc hạng nặng, thùng hàng và nhiều thứ khác nữa, nhưng vì mưa quá to nên cô chẳng nhìn rõ được. Trong lòng mơ hồ cảm thấy thật hùng vĩ, đồng thời cũng có chút ít hiểu hơn về công việc của Lâm Tại Đường.

Hôm nay vì có bão, Lâm Tại Đường cho công nhân tan ca sớm. Trong xưởng chỉ còn lại anh và vài người quản lý, đang xem xét bộ khuôn mẫu của máy móc mới. Bên trong vang lên những tiếng "đinh đinh đang đang", may mà rất sạch sẽ. Đây có lẽ chính là hình ảnh nhà xưởng hiện đại mà Lâm Tại Đường từng mơ ước. Vì điều đó, anh gần như đã đem hết tài sản ra đánh cược.

"Lâm Tại Đường." Ngô Thường gọi anh.

Lâm Tại Đường nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, anh nhìn thấy Ngô Thường bị mưa tạt ướt sũng. Trông cô thật thảm hại, tóc ướt bết vào mặt, quần áo dính sát người, trong tay ôm một túi tài liệu được bọc kín bằng nhiều lớp túi ni lông.

"Sao em lại tới đây?" Lâm Tại Đường vội vàng bước nhanh về phía cô, lúc này còn không quên giới thiệu với mấy người quản lý: "Đây là vợ tôi, Ngô Thường."

Vợ.

Chữ "vợ" nghe vừa xa lạ lại khiến Ngô Thường bối rối. Nhưng còn chưa kịp phản ứng, Lâm Tại Đường đã đứng ngay trước mặt cô, trách móc: "Trời bão mà em còn ra ngoài làm gì?"

Ngô Thường giơ túi tài liệu lên: "Không phải vì cái này sao! Ngoại nói anh bỏ quên, sợ trễ việc của anh. Gọi điện cho anh hoài mà không được."

Túi tài liệu ấy thực sự được họ bảo vệ rất kỹ. Lâm Tại Đường nhìn túi tài liệu rồi lại nhìn Ngô Thường, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm nóng.

"Xin lỗi, trời bão tín hiệu kém. Nghe nói trạm phát sóng bên đó bị hỏng rồi." Lâm Tại Đường nhận lấy túi tài liệu, thấy Ngô Thường đang run lẩy bẩy, liền dặn các quản lý kiểm tra lại kích thước khuôn, rồi kéo Ngô Thường về văn phòng của anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!