Khoảng cách ấy là một khoảng cách không xa không gần, là khoảng cách an toàn trong lòng Ngô Thường. Cô gật đầu nói: "Được thôi."
"Anh còn nhớ chiếc đồng hồ quả quýt của anh không?" Trên đường đi dạo bãi biển, Ngô Thường hỏi anh.
"Dĩ nhiên." Lâm Tại Đường đáp: "Đó là món quà rất quý giá với anh."
"Em tìm được nó rồi. Nó bị mất gần cửa hàng tiện lợi, ông chủ nhặt được, sau đó đưa lại cho em. Khi tìm được đồng hồ cho anh em mừng lắm, vui mừng khôn xiết gọi điện cho anh, nhưng anh không bắt máy. Mấy ngày sau, số đó thành số không liên lạc được. Em tức lắm." Ngô Thường không hiểu, nếu anh không muốn liên lạc với cô, chỉ cần nói một tiếng là được, sao phải đổi số điện thoại?
"Xin lỗi em." Lâm Tại Đường nói: "Hồi đó có chút chuyện bất ngờ."
Lúc ấy, Mạnh Nhược Tinh bất ngờ trở về, gặp Lâm Tại Đường thì hỏi anh sống ở Thiên Khê thế nào và kể vài câu chuyện nhỏ nhặt. Lâm Tại Đường chỉ kể qua loa, nhưng cô ta linh cảm có điều gì đó không ổn, cho rằng Lâm Tại Đường đã ngoại tình tư tưởng. Đúng lúc ấy, Ngô Thường gọi đến, Mạnh Nhược Tinh nhìn thấy liền tra hỏi không ngừng. Về Ngô Thường, Lâm Tại Đường không biết phải giải thích thế nào. Anh đúng là đã giấu đi một phần cảm xúc, nhưng tuyệt đối không phải ngoại tình tư tưởng.
Sự ấm áp, niềm vui của Ngô Thường đã mang đến cho anh một mùa hè đặc biệt, điều mà anh không muốn nhìn bằng con mắt thế tục.
Mạnh Nhược Tinh là người không chịu nổi một hạt cát trong mắt, còn Lâm Tại Đường lại là kẻ cứng đầu. Cô ta ép anh thừa nhận ngoại tình, anh không chịu nhận tội danh không có, thế là họ cãi nhau một trận to nhất kể từ khi yêu nhau. Một ngày nọ, Mạnh Nhược Tinh cầm điện thoại và chứng minh thư của Lâm Tại Đường, đi hủy số điện thoại ấy.
"Chuyện bất ngờ gì chứ?" Ngô Thường hỏi: "Bất ngờ đến mức phải hủy số điện thoại? Anh đi tù hả? Đi tù cũng đâu cần làm vậy…"
Lâm Tại Đường liếc cô một cái, giọng trầm trầm: "Em có thể, ý anh là mạch suy nghĩ của em, có thể đừng kỳ lạ như thế được không?"
"Vậy tại sao?"
"Anh quên rồi."
Lâm Tại Đường không muốn nhắc chuyện này với Ngô Thường, anh sợ cô cảm thấy xấu hổ. Lần đó vì hủy số điện thoại, anh và Mạnh Nhược Tinh suýt chia tay. Anh cảm thấy Mạnh Nhược Tinh đang sỉ nhục nhân cách của mình, còn cô ta thì đi mách với Nguyễn Xuân Quế.
Nguyễn Xuân Quế lúc ấy rất thích Mạnh Nhược Tinh, luôn hy vọng Lâm Tại Đường và cô ta thành đôi để hỗ trợ sự nghiệp của anh, nên bà đã khuyên: "Con gái cần được dỗ dành mà! Con chẳng làm gì trái lương tâm, cũng chẳng lưu luyến nơi đó, hủy thì hủy thôi… Con phải biết cái nào quan trọng hơn chứ!"
"Thật đáng tiếc." Ngô Thường lúc này nói tiếp: "Chiếc đồng hồ đó em mang về nhà, nhưng giờ lại không tìm thấy đâu. Anh chờ em đi, em sẽ lục tung nhà lên để tìm."
"Em không đem bán đi chứ? Chẳng phải em nói đồ gì đáng tiền em đều bán lấy tiền à?"
"Không phải của em thì em lấy tiền gì, anh bị khùng hả? Lấy tiền của đồ không phải của mình, đó là phạm tội đó!"
Lâm Tại Đường không nhịn được, bật cười ha ha, tự nhiên đưa tay xoa đầu Ngô Thường.
Ngô Thường theo phản xạ né ra, nói: "Nói chuyện thì nói chuyện, động tay động chân là không được đâu."
Trong lòng Ngô Thường, Lâm Tại Đường là bạn bè, là đối tác làm ăn, nhưng lại không phải người yêu. Cô không có cảm giác "yêu" với Lâm Tại Đường. Thực ra, sau khi chia tay Bộc Quân Dương, cô thật sự không còn yêu sâu đậm nữa. Có lúc cô rung động với một người đàn ông, bắt đầu một mối quan hệ, nhưng lạ thay, cảm xúc của cô chỉ dừng lại ở "bãi cạn". Họ có thể ngủ với nhau, cãi nhau, thảo luận về yêu hay không yêu, nhưng chỉ đến đó mà thôi. Trái tim Ngô Thường không còn rung động nữa.
Vì thế, đàn ông ghét cô, nói cô trông thì ngây thơ, nhưng lại là người vô cảm.
Hóa ra trong đời người, thật sự chỉ có một lần yêu sâu đậm, bất chấp tất cả.
Tay Lâm Tại Đường khựng lại lúng túng, sau đó anh lập tức nói với cô: "Xin lỗi, anh không có ý sỗ sàng với em."
"Em biết." Ngô Thường nói: "Anh không phải loại người đó. Bây giờ anh còn nhớ Mạnh Nhược Tinh không? Có lúc nào, ở một nơi hay một thời điểm nào đó, anh tự nhiên nhớ đến cô ấy không? Có không?"
"Vừa nãy em nhắc đến đồng hồ, anh có nghĩ đến cô ấy. Nhưng không thường xuyên nhớ nữa."
"Em thì hay nhớ Bộc Quân Dương." Ngô Thường nói: "Mỗi lần nhớ đến anh ấy, em lại thấy đau lòng, em cảm thấy có lỗi với anh ấy."
Ngón chân Ngô Thường khẽ đá vào cát, những hạt cát mỏng bị gió cuốn bay. Bộc Quân Dương sau này không bao giờ quay lại Thiên Khê, đã hòa vào biển người mênh mông ở thành phố lớn.
Lâm Tại Đường đứng ngay bên cạnh cô, chỉ cần cô ngẩng đầu là thấy được gương mặt nghiêng của anh. Lâm Tại Đường thật sự rất giống Bộc Quân Dương.
"Dù sao đi nữa, hoan nghênh anh đến Thiên Khê." Ngô Thường nói.
Thiên Khê dù nghèo khó, nhưng nó nguyên sơ và tách biệt. Thế giới bên ngoài thay đổi từng ngày, chỉ riêng Thiên Khê vẫn như cũ hàng chục năm. Phát triển kinh tế cố ý né qua Thiên Khê, người trẻ đi du lịch chẳng biết đến Thiên Khê, chỉ có bão là công bằng, năm nào cũng ghé thăm nơi này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!