Ngô Thường cạo vé số trong khi Tống Cảnh đứng bên cạnh xem náo nhiệt. Cô ấy đeo một cặp kính gọng đen, mỗi khi nhìn người khác thường đẩy gọng kính lên sống mũi, thu cằm vào, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào đối phương.
Công việc của Tống Cảnh là chăm sóc ông bà, ba mẹ cô ấy trả lương theo tháng, mỗi tháng tám nghìn. Cô ấy nhận tiền lương này một cách tâm an lý đắc, luôn nói với Ngô Thường: Nhờ có mình đấy, nếu mà thuê người giúp việc hoặc y tá, hai vợ chồng già có bị đánh cũng không biết được!
Ngô Thường cạo trúng mười lăm tệ, liền mua thêm năm tờ vé số nữa. Tống Cảnh nói trúng thưởng là điềm lành, nhất định phải tiêu hết mười lăm tệ đó, vì thế họ mua hai cây kem, ngồi trên chiếc ghế dài bên ngoài quán cà phê của Ngô Thường để ăn.
Dấu vết của tuyết đã biến mất, Hải Châu lại trở về là Hải Châu xưa. Những tòa nhà cao tầng khiến gió biển đổi hướng, lúc này nơi đây gió yên sóng lặng.
"Không biết tại sao người Hải Châu lại kết hôn sớm như vậy?" Tống Cảnh than phiền: "Sinh con sớm để ra biển đánh cá sớm hả?" Kính gọng đen của cô ấy phủ một lớp bụi mỏng, Ngô Thường tháo xuống, dùng vạt áo lau giúp cô ấy. Lúc này, cô chợt nhớ đến hôm qua Lâm Tại Đường đã lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay đẹp như thế nào. Ngô Thường muốn hỏi Tống Cảnh xem cô ấy còn nhớ chàng trai trẻ từng sống ở đầu làng năm xưa mà cô đã kể không.
Nhưng rồi cô lại thôi, vì năm đó cô không nhắc nhiều, có lẽ Tống Cảnh cũng không nhớ nữa.
"Để mình mua cho cậu một miếng vải lau kính nhé." Ngô Thường nói: "Cậu xem tròng kính của cậu đã bị mờ rồi."
"Cậu giữ tiền đi." Cây kem lạnh khiến Tống Cảnh nhăn mặt: "Làm việc bán thời gian vất vả chết đi được, một tháng được hai nghìn hai. Công việc chính thì lại toàn gặp kẻ xấu. Ba mẹ mình bảo cậu đang gặp vận xui, bảo cậu đến chùa lễ Phật đi."
"Vận xui của mình có phải đến hơi sớm không?" Ngô Thường hỏi. Nguyễn Hương Ngọc nói cuộc đời con người ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, mặt trời không chiếu mãi vào ai, trên bầu trời của ai cũng không mưa mãi. Ngay cả Hải Châu nhiều năm không thấy tuyết rơi mà cũng có thể đón trận tuyết lớn. Trong cuộc đời này còn có chuyện gì là không gặp được cơ chứ?
Đầu óc của cô rất đơn giản, cuộc sống tuy thanh bạch nhưng cô cũng biết vui trong cảnh khổ. Chỉ là hầu hết thời gian cô đều tự hỏi, liệu mình có quá tệ không?
"Đừng lo nữa. Để mai mốt mình đi thắp hương với cậu." Tống Cảnh nói.
"Gặp cô giáo Ngô lại bị mắng rồi." Ngô Thường lẩm bẩm, nghiêm túc bắt chước giọng điệu của cô giáo Ngô: "Bản thân không chịu nỗ lực, chỉ biết gây thêm phiền phức cho Phật tổ."
Cô giáo cấp ba sau khi về hưu đi l*m t*nh nguyện trên núi, mỗi ngày theo đó tụng kinh, cuộc sống cũng khá thoải mái. Có một lần tình cờ bắt gặp Ngô Thường và Tống Cảnh, lúc đó họ đang học năm thứ hai đại học, mỗi người đeo một chiếc ba lô, thành kính quỳ lạy trước Phật tổ, miệng lầm rầm khấn vái. Tống Cảnh cầu xin người già trong nhà sống đến khi cô về hưu, Ngô Thường thì cầu trúng vé số năm triệu tệ (*).
Cô giáo Ngô vừa tức vừa buồn cười, dẫn họ đến một khu rừng vắng vẻ mắng cho một trận.
(*) 5.000.000 tệ ≈ 17,5 – 18 tỷ VNĐ
Nhưng trong đầu Ngô Thường chỉ có tiền.
Khi cô còn đang tập nói, Nguyễn Hương Ngọc đã luôn nhắc về việc mở một xưởng nhỏ. Vất vả lắm mới vay đủ tiền thì ông ngoại lại bị bệnh; sau đó mở quán mỳ, tích góp được một ít tiền, định học theo người Ôn Châu làm cúc áo, máy móc đã chọn xong thì ba qua đời. Ngô Thường nghĩ: đồng tiền này có chân nên chạy mất. Chờ khi mình có tiền, mình sẽ buộc tiền vào thắt lưng, mỗi tối trước khi ngủ sẽ đếm một lần.
Mình muốn tiền đẻ ra tiền. Nỗi đau khổ của con người phần lớn xuất phát từ sự nghèo đói. "Tiền bạc" đối với cô, hấp dẫn hơn bất cứ thứ gì. Cô sinh ra với khuôn mặt vô hại, khi cười đôi mắt long lanh, cả người tỏa sáng. Tính cách cũng tốt, người cũng hiền lành, nhưng định mệnh buộc phải "vượt qua ải tiền bạc".
"Vượt thì vượt thôi. Không trộm không cướp. Có tiền rồi mở cho bà Nguyễn Hương Ngọc một xưởng nhỏ, để bà tránh xa cái nồi to bốc hơi nóng mỗi ngày." Ngô Thường nói chuyện nhẹ nhàng, tham vọng trong lời nói đến chính cô cũng không coi là thật.
Trận tuyết lớn ở Hải Châu rất nhanh đã bị người ta lãng quên.
Việc kinh doanh trong quán cà phê lại ở tình trạng nửa sống nửa chết, nhưng chị Hứa biết tự an ủi mình: "Không sao không sao! Nửa tháng nữa, đám nhóc đi học xa từ Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu, Thâm Quyến, Thành Đô sẽ về, tất nhiên phải uống cà phê. Những buổi họp lớp cũng sẽ chọn quán cà phê của chúng ta."
Ngô Thường vừa gửi sơ yếu lý lịch vừa phụ họa theo chị Hứa: "Đúng vậy đúng vậy! Ngày chị Hứa kiếm đồng tiền lớn sắp đến rồi!" Đang nói chuyện, chuông cửa quán cà phê lại vang lên, lần này không biết lại bay vào vị thần tiên nào? Ngô Thường lập tức đứng dậy mỉm cười: "Chào mừng quý khách."
Đây là lần thứ hai Lâm Tại Đường bước vào quán cà phê này.
Anh thích tiếng chuông chào đón leng keng trước cửa quán, thích cách bài trí bên trong và cả sự nhiệt tình chân thành từ các nhân viên.
Chị Hứa nhận ra Lâm Tại Đường liền đưa mũi chân đá nhẹ Ngô Thường một cái. Không có ý gì đặc biệt, chỉ đơn giản là thích trêu chọc cô nàng. Cô gái nhỏ vừa bị trêu thì vẻ mặt lập tức trở nên mất tự nhiên, tay dưới quầy thu ngân cứ loay hoay mãi, chỉ thiếu nước gọi chị ấy là bà cố thôi: Tha cho em đi, chị Hứa, em chỉ tiện miệng nói chơi thôi mà.
"Anh muốn dùng gì ạ?" Ngô Thường hỏi.
"Một cà phê Americano, một nóng một lạnh."
"Cà phê lạnh…" Ngô Thường thầm nghĩ, mùa đông ở Hải Châu mà lại uống cà phê lạnh suốt sao?
"Không đủ sao? Vậy tôi có thể đợi thêm lát nữa." Lâm Tại Đường nói, anh giơ cổ tay lên xem giờ rồi ngồi xuống chiếc ghế cao bên cạnh.
"Xin hỏi anh xưng hô thế nào ạ?" Chị Hứa hỏi, "Bên tôi đang định triển khai chương trình thành viên, tôi có ấn tượng với anh, chi bằng sau này thường xuyên ghé uống nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!