Chương 29: (Vô Đề)

Mưa lất phất, lá sen lật

Gió nhẹ làm nhăn rèm trắng

Hương thơm ngập tràn cả sân

Khi vào nồi, còn thơm hơn nữa

Tháng 5 năm 2011, "Hậu Duệ của Ngự Trù Vinh Quang và Những Món Ngon" của Ngô ThườngNgô Thường thích ngôi nhà của Lâm Tại Đường, vì anh đã cho cô đủ tự do. Anh chưa từng nói bất kỳ lời nào hạn chế cô, thậm chí khi cô nghỉ ngơi, anh đi lại cũng nhẹ nhàng không chút tiếng động. Anh hay để lại giấy nhắn, dưới tờ giấy thường kèm ít tiền mặt, bảo cô đi mua vài món đồ dùng hàng ngày. Khi dì giúp việc đến, anh luôn dặn dò dì ấy rằng mọi thứ trong nhà đều nghe theo sắp xếp của Ngô Thường.

Ngô Thường cảm thấy anh cho cô quá nhiều tự do và quyền quyết định, nên cô nhắc anh: "Đây là nhà anh mà."

"Em ở đây thì cũng xem như nhà em chứ."

Trong sân nhà anh, bức tượng điêu khắc đã bị dời đi, để lại một cái hố sâu đen ngòm. Mỗi lần nhìn vào, Ngô Thường đều có cảm giác cái hố đó giống như một cái miệng đầy máu, muốn nuốt chửng lấy cô.

Nhưng con người Lâm Tại Đường, tâm trí anh vốn chẳng đặt vào cái sân ấy.

Ngày nào anh cũng ra khỏi nhà từ lúc trời còn chưa sáng, đến khi quay về thì đã gần nửa đêm. Nhà xưởng, trung tâm thương mại, cơ quan chính phủ, khách hàng – khắp Hải Châu anh đều chạy, không ngơi nghỉ một khắc. Trước kia, người ta nghe "Đèn Trang Trí Tinh Quang" đến, liền mang trà ngon bánh ngọt ra tiếp đón từ xa; giờ đây, nghe "Đèn Trang Trí Tinh Quang" đến, họ vội xua tay: "Đóng cửa nhanh, đóng cửa nhanh, chắc chắn đến vay tiền!"

Lâm Tại Đường bị từ chối còn nhiều hơn số bữa cơm anh ăn, đổi lại là người khác, chắc hẳn đã nản lòng rồi. May nhờ tính cách trầm ổn di truyền từ ông nội Lâm Hiển Tổ, anh gặp chuyện không vội không nóng, lễ độ có chừng mực. Không gặp được người, anh để quà tặng ở vị trí chắc chắn trước cửa, nói lần sau sẽ ghé lại rồi sau đó rời đi, không cố đấm ăn xôi. Lâm Tại Đường chẳng hề nản lòng, anh có độ bền bỉ rất đáng nể.

Anh đi thăm viếng không hẳn chỉ để vay tiền, nhưng trong mắt người khác, giờ anh là "kẻ xin ăn". Ngày nào anh cũng "xin ăn", nên chẳng để ý đến cái "miệng khổng lồ" trong sân, thậm chí anh đã quên béng chuyện ấy.

Hôm đó, anh "xin ăn" chẳng được gì, về đến nhà lúc nửa đêm, người mềm nhũn như chẳng còn xương. Trong bếp, nồi đất tỏa hơi nước trắng, thoảng mùi thịt thơm lừng – bay đến tận cửa. Lúc này đã đói meo, anh vào bếp xem có gì ăn được không. Đúng lúc ấy, Ngô Thường đắp mặt nạ từ trên lầu chạy xuống, hồ hởi chào: "Anh về rồi hả?!"

"Em chưa ngủ sao?" Lâm Tại Đường nhìn đồng hồ, đã gần mười hai giờ: "Đừng thức khuya, thức khuya không tốt cho sức khỏ đâu."

Ngô Thường xuýt xoa: "Sao anh lải nhải y như mẹ em vậy!"

Mấy hôm nay họ không chạm mặt nhau. Ban ngày, Ngô Thường bận rộn trong quán cà phê, còn Lâm Tại Đường thì vội vã đi ngang qua cùng nhân viên phía trước. Chị Hứa nói: "Chồng em hình như lại gầy đi nữa rồi, gầy thêm chút nữa thì e là còn mỏng manh hơn cả gia sản của Đèn Trang Trí Tinh Quang ấy chứ."

Ai cũng biết công ty Đèn Trang Trí Tinh Quang sắp tiêu đời đến nơi, đến giờ mà vẫn chưa có tiền gắn thêm chữ "Nhật" lên trên chữ "Sinh" (*) trong tấm biển "Tòa nhà Sinh Quang". Người Hải Châu vốn quen với cảnh lên voi xuống chó trên thương trường nên rất thích đem mấy chuyện này ra đùa cợt. Chị Hứa cũng vậy, nhưng hoàn toàn không có ác ý.

Ngô Thường nhìn theo, chỉ thấy bóng lưng Lâm Tại Đường. Cô hơi sợ anh mệt mỏi, đói khát mà chết, thế thì cô mất một khoản thu nhập. Nghĩ là vậy, nhưng thật lòng cô thấy anh đáng thương. Vừa tan làm, cô đã ra chợ mua một con gà về.

Về đến nhà, cô bắt đầu nấu gà, hầm lửa nhỏ làm nước súp để nấu mì chay, vừa ngon vừa tiện. Mỗi lần nấu, nước sôi thả mì vào, vài phút là ăn được. Cô còn làm hai món rau để tủ lạnh, ăn kèm một đũa là ngon tuyệt.

Lâm Tại Đường thật sự đói, anh hỏi: "Có gì ăn được không em?"

Ngô Thường vừa vỗ mặt nạ vừa hất cằm: "Mì gà hầm đó!"

"Anh…" Lâm Tại Đường như chẳng quen thuộc với chính nhà mình, đứng trong bếp lóng ngóng, không biết mì để đâu. Ngô Thường thấy thế thì cười ha hả, làm nhăn cả mặt nạ, bèn tháo ra vứt đi, để lộ khuôn mặt mọng nước căng mịn. Cô nhanh tay rửa sạch, sau đó lau khô rồi lấy mì từ tủ ra.

Và rồi cô bắt đầu khoe: "Anh thấy mì tự làm bao giờ chưa? Đây là mì bà ngoại em tự làm đó! Bao nhiêu công đoạn luôn! Làm tay! Ngoài tiệm không có đâu! Mì ngoài tiệm thiếu độ dai, tóm lại là không ngon!"

"Em…" Lâm Tại Đường muốn bảo cô làm nhanh lên, đừng nói nữa, anh đói sắp chết rồi. Nhưng thấy cô vừa nói vừa làm lanh lẹ, anh vừa thốt chữ "em" thì mì đã ra lò. Cô đặt lên trên hai miếng thịt gà mềm nhừ, một cái cánh, một cái đùi, thêm hai lá rau luộc, rắc ít hành lá. Tủ lạnh còn có món rau, cô gắp ra cho anh. Cuối cùng, như làm ảo thuật, cô mang ra một bát nước đậu xanh.

"Ăn đi!" Ngô Thường cũng làm một bát cho mình, cô ngồi đối diện, định ăn cùng anh.

"Em không sợ mũm mĩm hả?" Lâm Tại Đường buột miệng hỏi. Những người phụ nữ anh quen như Nguyễn Xuân Quế và Mạnh Nhược Tinh đều không ăn vào giờ này, họ quản lý vóc dáng rất nghiêm khắc.

"Ăn miếng mì mà mũm mĩm liền hả?" Ngô Thường hừ một tiếng: "Mũm hay không có ảnh hưởng gì tới anh đâu!"

Lâm Tại Đường vội giải thích: "Anh không có ý đó, anh…"

"Anh lại tưởng thật!" Ngô Thường cười: "Anh đúng là… cổ hủ ghê! Em đùa thôi, em biết anh chẳng quan tâm người khác mũm mỉm hay ốm, anh chỉ tò mò thôi… ăn nhanh đi!"

Lâm Tại Đường mới ăn một miếng, rồi gật đầu hai cái: "Ngon, thật sự ngon."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!