Hôm đó, Ngô Thường đi tiễn Bộc Quân Dương.
Bộc Quân Dương chẳng khá hơn chút nào, anh ta bước đi mà cứ ba bước lại ngoảnh đầu nhìn lại, ngắm nhìn Thiên Khê sắp xa khuất. Trong lòng anh ta, có thứ gì đó đang dần sụp đổ, khiến anh ta vừa sợ hãi Thiên Khê, lại vừa nhớ nhung Thiên Khê.
Anh ta bắt đầu nhớ Bắc Kinh.
Ở cái thành phố Bắc Kinh rộng lớn ấy, anh ta có thể vô tư, quên đi chính mình, bởi nhịp sống bận rộn lấp đầy mọi khoảng trống, anh ta chẳng cần phải nhìn lại bản thân, cũng có thể quên đi những muộn phiền. Trên cuốn sổ tay anh ta mang theo bên mình, từ lâu đã kín đặc những ghi chú, thêm vào đó là năm dòng mới: 8:00-9:00 sáng, viết bản thảo trên tàu điện ngầm; 12:00-12:30 trưa, gọi điện cho bà; 8:00-9:00 tối, học ngoại ngữ một kèm một; 9:30-10:30 tối, khóa học tâm lý; 10:30 trở đi – gọi điện cho Ngô Thường.
Bộc Quân Dương mang trong mình một nỗi đau mới, nhưng cũng có những hy vọng mới. Nhìn Ngô Thường, cô gái thỉnh thoảng lại nhảy chân sáo vì vui vẻ khi bước đi, anh ta biết cô vẫn đang sống trong quãng thời gian đẹp đẽ của đời người, nơi dù có đau khổ nhưng sự ngây thơ vẫn chưa tan biến.
Thời gian đẹp đẽ ấy dường như chỉ kéo dài vài năm, mà với riêng anh ta, nó lại càng ngắn ngủi.
Gió biển Thiên Khê thổi qua họ, anh ta nói với Ngô Thường: "Ngô Thường, em đợi anh nhé, đợi anh trở thành một người giàu có."
"Được thôi. Anh cũng đợi em nhé, đợi em cũng trở thành một người giàu có." Ngô Thường nắm lấy tay áo anh ta, nhìn ngó xung quanh, muốn nhân lúc không có ai để ôm anh ta một cái. Con đường nhỏ ở Thiên Khê vắng tanh, Ngô Thường nhanh chóng tiến tới ôm lấy anh ta: "Bộc Quân Dương, chúng ta cùng nhau cố gắng, thay đổi cuộc sống của mình."
Tay cô nhẹ nhàng vỗ lên lưng anh ta: "Chúng ta sẽ không mãi khổ đâu, cuộc sống của chúng ta rồi cũng sẽ có ngọt ngào."
Bộc Quân Dương bật cười.
"Đợi anh, anh sẽ gọi điện cho em mỗi ngày." Bộc Quân Dương nói: "Em phải vui vẻ, khỏe mạnh, ăn uống đàng hoàng, học hành chăm chỉ, thi thêm vài cái chứng chỉ, sau khi tốt nghiệp chúng ta sẽ gặp nhau ở Bắc Kinh. Được không?"
Ngô Thường gật đầu: "Được, chúng ta sẽ gặp nhau ở Bắc Kinh. Hoặc ở Quảng Châu, Thượng Hải, Thâm Quyến, tóm lại chúng ta phải cố gắng đến những thành phố lớn. Rời khỏi Thiên Khê, rời khỏi Hải Châu. Đi đến những thành phố lớn."
Trong lòng Ngô Thường, thành phố lớn thật tuyệt vời, một sự tuyệt vời khác hẳn với Hải Châu.
Bộc Quân Dương dịu dàng xoa đầu cô.
Từ trên cây nhà bà Tiêu truyền đến tiếng huýt sáo, giai điệu vang lên là bài "Tiễn Biệt".
"Chân trời, góc bể…"
Ngô Thường và Bộc Quân Dương vội vàng đứng cách xa nhau, Ngô Thường nói: "Kỳ nghỉ đông gặp lại nha."
Lâm Tại Đường ở trên cây bĩu môi, nghĩ bụng: Nghỉ lễ mùng 1 tháng 10 (*) không gặp được sao?
Cho đến nhiều năm sau, Lâm Tại Đường vẫn không thể hiểu được tâm trạng của mình khi thổi giai điệu ấy. Anh đã chứng kiến một câu chuyện tình bí mật của một cô gái, chứng kiến nỗi buồn và niềm vui của cô, chứng kiến khoảnh khắc duy nhất trong đời cô yêu một cách bất chấp tất cả. Anh đầy lòng kính phục đối với cô, nhưng trong lòng anh cũng có chút buồn bã khó nhận ra.
Mẹ anh, bà Nguyễn Xuân Quế, luôn nói với anh rằng: Mọi tình yêu đều có cái giá của nó, tình yêu là thứ vô dụng nhất trên đời này. Vậy tại sao tình yêu của Ngô Thường và Bộc Quân Dương lại chân thành đến thế? Họ rõ ràng chẳng có gì, nhưng trong mắt họ lại chỉ có nhau.
Tiếng huýt sáo của anh xuyên qua những tán lá xanh mướt, theo gió biển, bay đến tận trạm xe buýt. Anh ngồi trên cây, nhìn hai người yêu nhau bịn rịn chia tay. Anh đoán xem câu chuyện của họ sẽ đi đến đâu, anh cảm thấy họ khó mà có cái kết tốt đẹp, bởi "nghèo khó sẽ mài mòn mọi tình cảm."
Bộc Quân Dương cuối cùng cũng rời đi. Chiếc xe buýt chở anh ta lắc lư rời khỏi Thiên Khê, chạy lên con đường ven biển quanh co. Ngô Thường đứng đó, nhìn chiếc xe chở Bộc Quân Dương xa dần.
Cơ thể cô có chút thay đổi, cô biết điều đó. Cô cảm thấy như xương cốt mình được mở ra, từng tế bào đang tự trưởng thành và hít thở. Cô đứng đó, để gió biển thổi qua, những ký ức của đêm hôm trước cứ xoay vần trong đầu cô, khuôn mặt cô đỏ ửng.
Khi đến tìm Lâm Tại Đường, cô lại trở thành cô gái rạng rỡ, nhí nhảnh như trước. Lâm Tại Đường vì đã biết hết mọi chuyện nên không ngạc nhiên trước sự thay đổi của cô. Anh cảm thấy áy náy vì đã vô tình nhìn trộm, thực ra anh luôn tự trách mình, anh cảm thấy bản thân thật thiếu lịch sự và không đủ tinh tế.
Ngô Thường nhận ra sự khác lạ của anh, cô chạy vòng quanh anh, đuổi theo hỏi: "Sao anh không nhìn em? Mặt em có ma à?"
"Không phải."
Anh trả tiền công cho cô ngày hôm đó và quyết định sẽ nói với cô rằng anh sắp rời đi khi ngày hôm ấy kết thúc. Nhưng trước khi đi, anh muốn ra biển đi dạo một chút.
"Ra biển làm gì?"
"Chỉ đi dạo thôi."
"Em đi với anh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!