Chương 26: (Vô Đề)

Ngày đầu tiên ngủ lại nhà Lâm Tại Đường, Ngô Thường lại ngủ ngon lành.

Sau khi mở mắt ra, cô leo lên gác mái, nằm dài trên ghế tựa phơi nắng một lúc rồi mới quyết định xuống lầu tìm gì đó ăn. Lâm Tại Đường đã đi ra ngoài mà cô chẳng nghe thấy chút động tĩnh nào.

"Như ma quỷ vậy." Cô lẩm bẩm một câu.

Trên bàn ăn có một mẩu giấy, nét chữ bay bổng viết vài dòng: Nhà không có đồ ăn sáng, em cầm tiền đi ăn ngoài đi. Dưới mẩu giấy là hai tờ một trăm tệ. Cảnh này giống hệt những ngày cô còn đi học, ba mẹ bận rộn công việc, mỗi sáng để lại tiền tiêu vặt cho con tự lo bữa ăn.

Ngô Thường chẳng chút do dự mà nhét tiền vào túi, vui vẻ ra khỏi nhà. Hôm nay quán cà phê được nghỉ, cô định về Thiên Khê. Trước khi đi, cô không gọi điện báo trước, muốn tạo bất ngờ cho Nguyễn Hương Ngọc và Diệp Mạn Văn. Nhưng khi về đến nơi, chính Nguyễn Hương Ngọc mới là người làm cô bất ngờ.

Mẹ cô dẫn theo vài người đã đến Hải Châu. Phải, Nguyễn Hương Ngọc từ giường bệnh gắng gượng đứng dậy, quyết tâm tiếp tục theo đuổi sự nghiệp của mình. Đã chẳng biết bao nhiêu lần, trong ký ức của Ngô Thường, Nguyễn Hương Ngọc luôn như vậy, ngã xuống rồi lại kiên cường đứng lên. Bà chưa bao giờ chịu thua.

Ngô Thường nói với Tiểu Hoàng: "Sau này mày được ăn thịt mỗi bữa hay chỉ húp đồ thừa, toàn bộ trông cậy vào lần này mẹ tao có làm nên trò trống không đấy! Tao cũng chuẩn bị sẵn tinh thần để làm một đứa con nhà giàu thứ thiệt đây!"

Tiểu Hoàng sủa một tiếng, chẳng biết có hiểu hay không.

Diệp Mạn Văn ngồi trước bàn, cúi đầu ôn lại thực đơn. Tổ tiên từng là ngự trù nên bà thừa hưởng tay nghề, giờ tuổi đã cao nhưng vẫn tráng kiện, bà quyết định sẽ trở lại nắm bếp. Họ chẳng muốn ngồi không, vì không muốn trở thành gánh nặng cho Ngô Thường.

Ngô Thường ăn qua loa một bữa rồi vội vã chạy đến phố cổ Hải Châu, cô sợ Nguyễn Hương Ngọc mệt. Trên đường đi, xa lộ ven biển xảy ra tai nạn, kẹt xe kinh khủng. Khi đi ngang, cô thoáng thấy phần đầu xe bị bẹp dúm, mơ hồ giống xe của Lâm Tại Đường.

Ngô Thường hốt hoảng, thò người ra ngoài cửa sổ xe buýt. Tài xế thấy thế liền quát: "Muốn chết hả! Ngồi lại ngay!"

Ngô Thường ngồi xuống, lòng dạ bồn chồn, nghĩ đến việc sáng nay Lâm Tại Đường còn để lại hai trăm tệ cho cô ăn sáng, thật sự không thể coi là người xấu, thậm chí còn là chiến hữu đáng tin của cô.

Cô bèn gọi điện cho Lâm Tại Đường. Anh bắt máy nhanh chóng, hỏi cô: "Có gì không em?"

"À… anh không bị tai nạn xe hả?" Ngô Thường hỏi thẳng.

Lâm Tại Đường bật cười, giọng có chút bực: "Dù em có ghét anh thì anh cũng đâu có tội đến mức đó chứ?"

"Đúng ha!" Ngô Thường đáp.

"Em thấy tai nạn ở đâu? Đang đi đâu thế?" Lâm Tại Đường hỏi.

"Trên xa lộ ven biển, giờ em đang đi phố cổ. Mẹ em muốn làm ăn lớn, em đi xem sao."

Lâm Tại Đường nhìn đồng hồ, nói: "Vậy anh cũng ghé xem thử. À Ngô Thường, cảm ơn em đã lo cho anh."

Lúc này ở phố cổ, Nguyễn Hương Ngọc đang hừng hực khí thế bắt tay làm lại từ đầu.

Bà cầm bản phác thảo tự vẽ, trước mặt là hai ông lão từ làng Thiên Khê. Hồi trẻ, hai ông từng ra khơi đánh cá, tích lũy được sức lực dẻo dai. Giờ không còn ra biển, ở nhà buồn chán đến mốc meo, ngày nào cũng nhìn biển ngẩn ngơ. Họ từng làm cứu hộ tình nguyện một thời gian, mỗi ngày ngồi bên bờ biển, nhưng vì Thiên Khê ít người qua lại nên họ vẫn chỉ nhìn mặt biển ngẩn ngơ.

Vậy nên khi Nguyễn Hương Ngọc mời họ giúp xây nhà trong thành phố, họ gần như nhảy cẫng lên, hăng hái theo bà vào phố.

Nguyễn Hương Ngọc đã mua thêm một quán bên cạnh. Ở khu phố cổ này, hai quán không lớn, nhưng đủ kê mười bộ bàn ghế, cũng đủ để bà trổ tài. Bao năm trồi sụt, sụt nhiều hơn trồi, tiền bạc chẳng còn bao nhiêu, chỉ còn lại khả năng tự làm. Nguyễn Hương Ngọc cái gì cũng biết.

Tờ giấy bà cầm là bản vẽ mặt bằng bà tự đo đạc rồi thiết kế lên. Bà dùng màu nước phác họa, một quán nhỏ mộc mạc cứ thế hiện ra.

Ngô Thường cứ hỏi tiền ở đâu ra, bà luôn không nói. Mãi đến một ngày, Ngô Thường nghe Diệp Mạn Văn nói chuyện điện thoại mới biết mẹ và bà ngoại đã thế chấp căn nhà ở Thiên Khê, cả chiếc xe cũ nát của Nguyễn Hương Ngọc cũng đem đi thế chấp.

"Nếu lỡ…" Ngô Thường định nói, lỡ lần này lại không thành thì sao.

"Thì ngủ lề đường chứ sao." Diệp Mạn Văn nói. Họ đã lớn tuổi, nhưng chẳng ai chịu thua, vẫn dám đánh cược thêm lần nữa.

"Đập đi." Nguyễn Hương Ngọc nói. Hai ông lão Thiên Khê đã nôn nóng từ lâu, nghe vậy vung búa lên, "ầm" một tiếng, bức tường giả đổ sập, bụi bay mù mịt. Nguyễn Hương Ngọc nheo mắt, lúc mở ra, trước mặt đã là một đống hỗn độn.

Hàng xóm phố cổ đứng xem náo nhiệt, có người tò mò hỏi: "Bà chủ Nguyễn, làm gì thế?"

"Mở quán vị Hải Châu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!