Ngô Thường đứng trong bếp pha nước chấm, so với những buổi giao tế xã giao giả tạo bên ngoài, cô thích không gian bếp núc hơn hẳn. Ít nhất thì mấy thứ đồ dùng nhà bếp, gia vị hay ngọn lửa trên bếp cũng chẳng biết nói năng hay làm mấy cái điệu bộ thân thiện quá mức.
Cô nghe thấy mọi người đang khuyên Lâm Tại Đường nên có con sớm đi, không để tuổi tác cao rồi sẽ khó khăn. Ngay lập tức, đôi tai cô dựng lên như radar, háo hức chờ đợi phản ứng của anh. Ai ngờ lại nghe anh buông một câu: "Cũng muốn lắm, nhưng con bị vô sinh. Tỷ lệ t*nh tr*ng sống sót của con là 0%."
Mọi người dường như đã quá quen thuộc với kiểu này, mấy năm gần đây mỗi khi gặp chủ đề không ưa, Lâm Tại Đường lại thốt ra những lời cực đoan. Anh như buông xuôi hết: vừa thật vừa giả nói nhăng nói cuội, rồi lặng lẽ quan sát phản ứng của người khác.
Có lần anh nói với Ngô Thường: "Anh rất băn khoăn, sao người ta cứ thích chuyện bao đồng thế nhỉ?"
"Vậy thi thoảng anh nói bừa là để làm gì?"
"Để xem phản ứng của họ, em không thấy buồn cười sao?" Lâm Tại Đường miêu tả cảnh tượng ấy: những kẻ hiếu kỳ muốn xem náo nhiệt, khi chứng kiến màn kịch còn kinh khủng hơn cả tưởng tượng. Ánh mắt họ đảo lia lịa, mặt mày khó đỡ, lại còn phải vắt óc nghĩ mấy câu an ủi xã giao, thật là buồn cười muốn phát điên lên.
Ngô Thường từng chứng kiến hai lần, cô nhịn cười đến mức đau cả bụng. Cô hoàn toàn thấu hiểu điểm này của Lâm Tại Đường, bởi trong công việc của anh, ngoài nhân viên và hai người bạn thân thiết mong Đèn Trang Trí Tinh Quang phát triển, đa phần đều là khán giả hiếu kỳ, thậm chí âm thầm mong công ty sụp đổ.
Lúc này, Lâm Tại Đường lại được dịp thưởng thức cảnh tượng yêu thích. Những người thân lớn tuổi im bặt, há hốc mồm, kẻ thì kinh ngạc, người thì bối rối, không ngừng liếc nhìn Lâm Hiển Tổ. Ông cụ nín thở một hồi, sau đó bỗng bật cười ha hả. Mọi người chợt hiểu ra đây chỉ là trò đùa, họ liền cười theo.
Nguyễn Xuân Quế chỉ trỏ Lâm Tại Đường hai cái, bảo anh bớt ngông cuồng, rồi đứng dậy vào bếp. Bà không có tình cảm gì với căn bếp, nhưng lại thích ngắm người khác nấu nướng. Cả đời bà thích nhất là xem Nguyễn Hương Ngọc vào bếp. Đó là một hình ảnh mang nét đẹp Á Đông đặc trưng: người phụ nữ miền Nam mảnh mai khéo léo với những nguyên liệu tinh tế, bếp lửa hồng, khói cay, chỉ lát sau đã bày ra từng mâm cơm thịnh soạn. Mỗi lần như vậy, Nguyễn Xuân Quế lại nghĩ:
con người ta phải có tiền, có tiền thì mới tạo dựng được khung cảnh này, mới chẳng cần động tay mà vẫn thưởng thức cao lương mỹ vị.
Ngô Thường nấu ăn rất giống mẹ cô – Nguyễn Hương Ngọc.
Cả đời Nguyễn Hương Ngọc luôn mạnh mẽ, ai ngờ được sau khi phải đặt mấy cái đinh vào thắt lưng, bà vẫn gượng dậy, dùng bí quyết gia truyền biến quán mì Hương Ngọc thành thương hiệu của Hải Châu? Mới đó mà đã mấy năm rồi.
Nguyễn Xuân Quế không làm phiền Ngô Thường, chỉ lặng lẽ quan sát cô. Dạo này bà hay mơ về "Thôn Xa", có những giấc mơ là ký ức xưa cũ, có những giấc lại hư ảo. Dù hư ảo nhưng vẫn sống động lạ thường. Đôi khi tỉnh dậy, bà như người mất hồn. Đi xem bói, thầy phán rằng có lẽ do khí âm tích tụ trong mùa đông, khuyên bà đi lễ Phật.
"Thường Thường, lát nữa nấu cho mẹ một tô mì nhé." Nguyễn Xuân Quế đột ngột lên tiếng.
Ngô Thường giật mình quay lại. Bà đứng sau lưng từ bao giờ, cô chẳng hề hay biết. Sao bà cứ như ma trơi vậy? Ngô Thường thầm càu nhàu.
"Mì nhiều calo, đường huyết cao, bác sĩ không cấm mẹ ăn sao?" Ngô Thường hỏi. Nguyễn Xuân Quế trước giờ ăn uống kén chọn để giữ dáng, toàn salad, ức gà, bò bít tết, hải sản nhạt nhẽo. Mấy năm trước khám sức khỏe phát hiện tiểu đường tuýp 2. Vốn dĩ không ảnh hưởng mấy đến chế độ ăn, nhưng con người vốn thế: tự nguyện kiêng khem thì được, một khi bị ép buộc thì cơn thèm sẽ dần trỗi dậy.
Giờ bà đang như vậy.
"Mẹ uống thuốc rồi." Nguyễn Xuân Quế nói: "Trời lạnh, ăn tô mì nóng cho ấm bụng. Mẹ thế này, có giống mẹ con không?"
Ngô Thường khựng tay, đáp: "Mẹ con không chịu được đồ nguội." Mấy người phụ bếp hỏi cô đã pha xong nước chấm chưa, cô bảo đợi chút. Đôi tay cô thoăn thoắt, những lọ gia vị đơn giản được cô điều chế nhanh chóng, bát nước chấm thơm lừng hiện ra.
"Cái này là công thức bí truyền của mẹ con hả?" Nguyễn Xuân Quế hỏi. "Mẹ con dạy con từng bước một sao?"
Ngô Thường quay lại nhìn bà, theo thói quen đáp lời: "Dạ, mẹ muốn con viết ra cho mẹ không?"
"Công thức gia truyền mà con chịu viết cho mẹ à?"
"Cùng là người nhà mà." Ngô Thường nói.
Nguyễn Xuân Quế bĩu môi, người nhà, ai chẳng biết tâm tư của cô. Không có tiền, cô còn coi tôi là người nhà sao?
Xung quanh, mấy người phụ bếp đang bận rộn, khung cảnh này giống hệt quán mì Hương Ngọc, chỉ khác ở chỗ thiếu khói lửa. Bếp lạnh, lò lạnh, chẳng nóng nổi, món ăn làm ra luôn thiếu chút hương vị so với quán mì. Người khác không nhận ra, nhưng Ngô Thường thì biết.
Cô biết, lát nữa Nguyễn Xuân Quế lại sẽ đẩy cô ra ngoài, bắt cô đóng vai đầu bếp chính giới thiệu món ăn với họ hàng, y như một nhà hàng Michelin vậy. Ngô Thường chẳng hứng thú, cô sẽ mỉm cười giới thiệu từ đầu đến cuối, coi đó như một phần công việc.
Hôm nay Nguyễn Xuân Quế rất kỳ lạ, cứ đứng từ xa quan sát cô, chẳng màng đến tiệc tùng bên ngoài, chỉ chăm chú nhìn Ngô Thường.
Ngô Thường lau tay, lấy điện thoại nhắn cho Lâm Tại Đường: "Cứu em."
"Đến ngay."
Đó là sự ăn ý sau tám năm quen biết và năm năm hôn nhân của họ, chỉ cần một tiếng "cứu", đối phương lập tức hiểu Nguyễn Xuân Quế sắp gây chuyện. Lâm Tại Đường bước vào bếp gọi bà: "Ba thiếu một, đang đợi mẹ kia!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!