Chương 20: (Vô Đề)

Một đóa rơi,

Lại một đóa nữa.

Bình minh đến xem,

Hoa đã tàn.

— Tháng 12 năm 2018, Ngô Thường – "Tâm sự vô trật tự"Sáng sớm, Lâm Tại Đường ở phòng bên cạnh gọi điện thoại. Ngô Thường nghe anh nói:

"Thương hiệu thiết kế độc lập sẽ giúp Đèn Trang Trí Tinh Quang phân loại đối tượng khách hàng. Đơn giản vậy thôi."

"Anh hỏi tôi làm vậy có tầm nhìn xa gì không? Tôi chẳng có tầm nhìn xa. Thị trường là canh bạc, chúng ta chẳng ai biết ngày mai sẽ ra sao."

Ngô Thường đi ngang qua cửa, anh vẫy tay với cô. Cô chậm rãi bước tới. Lâm Tại Đường vòng một tay ôm eo cô, vùi đầu vào ngực cô. Đầu bên kia điện thoại có vẻ đang rất căng thẳng, Ngô Thường luồn tay vào tóc anh, nhẹ nhàng xoa.

"Gặp rồi nói tiếp." Lâm Tại Đường nói. "Tôi không muốn cãi nhau với anh. Tôi tưởng ít nhất anh sẽ bình tĩnh hơn tôi, vì mấy năm nay Đèn Trang Trí Tinh Quang đã kiếm cho các anh kha khá tiền. Tin vào quyết định của tôi khó đến vậy sao?"

"Rút vốn à?" Lâm Tại Đường nói. "Được, tôi tôn trọng."

Anh cúp máy, sau đó ôm chặt Ngô Thường.

Cảnh này Ngô Thường quen lắm. Tám năm qua, mỗi lần Đèn Trang Trí Tinh Quang đổi mới đều như vậy. Lâm Tại Đường không phải lúc nào cũng hào nhoáng, tự tại, ung dung như người ngoài thấy. Những giằng xé của anh đều ở nơi chẳng ai nhìn thấy.

"Hôm nay em phải ra ngoài, đi với Tống Cảnh xem mắt." Ngô Thường nói. "Anh ra ngoài không?"

"Lát nữa anh đi."

"Vậy em đi trước nha." Ngô Thường nâng mặt Lâm Tại Đường, sau đó cúi xuống hôn bừa vài cái. "Tạm biệt anh."

"Tạm biệt em." Lâm Tại Đường vỗ nhẹ mông cô.

Trước khi ra khỏi nhà, Ngô Thường dọn sạch hoa rụng trong sân rồi đem mấy chậu hoa mới trồng vào trong, sau đó cô kiểm tra tủ lạnh, thấy đầy đủ mọi thứ. Lâm Tại Đường thấy cô làm vậy thì hỏi:

"Em định bỏ nhà đi bụi hả? Có cần mỗi lần ra ngoài phải kiểm tra hết mọi thứ thế không?"

Lâm Tại Đường không hiểu sao Ngô Thường có thói quen này. Mỗi lần ra ngoài, cô luôn kiểm tra hết mọi thứ trong nhà, như thể cô đi rồi sẽ không quay lại.

"Ra ngoài thì chơi cho vui đi." Lâm Tại Đường dặn. Anh định thắt cà vạt, Ngô Thường tiến tới gạt tay anh ra rồi giúp anh thắt. Anh tự nhiên nắm tay nắm cửa tủ và cúi nhìn cô. Đôi khi Lâm Tại Đường thấy Ngô Thường vẫn như ngày trước, ấm áp rực rỡ, nhưng đôi lúc cô lại lạnh lùng xa cách.

"Tối mấy giờ về?" Anh hỏi.

Ngô Thường vừa thắt cà vạt vừa nói: "Trước mười giờ chắc chắn về. Tống Cảnh gần đây tâm trạng không tốt, đòi uống rượu với em. Uống rượu thì đâu về sớm được."

"Anh đi đón em."

"Thôi, không cần." Ngô Thường vội nói. "Anh bận lắm, không cần đón em đâu. Em gọi xe về là được."

"Để rồi tính sau." Lâm Tại Đường nói. Anh bước tới một bước, kẹp Ngô Thường giữa anh và cửa tủ. Chẳng có ý gì khác, anh chỉ muốn hôn cô. Anh giữ đầu cô rồi hôn lên.

Ngô Thường không muốn hôn, cô đẩy anh bằng hai tay, gượng cười: "Muộn rồi."

Lâm Tại Đường chẳng nghe, anh cứ muốn hôn cô.

Cuối cùng môi anh chạm được môi cô, mềm mại, ấm áp, nhưng lại bất động. Mắt anh vẫn mở, thấy đôi mày cô đầy u sầu. Anh biết cô vẫn đang buồn, dĩ nhiên cô sẽ buồn, anh cũng thế. Ngay cả chú chó vàng nhà cô cũng buồn, huống chi là con người?

Ngô Thường nhận ra nỗi buồn thoáng qua trong mắt anh, cô chủ động mở môi. Nụ hôn này kéo dài, sáng sớm Lâm Tại Đường vẫn còn thoảng mùi nước cạo râu, Ngô Thường thích ngửi.

Cô nâng mặt anh, chủ động dâng mình, anh đón lấy. Tay vòng qua vai cô, kéo cô vào lòng. Mỗi khi gặp chuyện phiền, Lâm Tại Đường lại càng thích gần gũi Ngô Thường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!