Cửa sổ nho nhỏ, nửa mặt điểm trang
Gió nhẹ khẽ lay khung cửa nhỏ
Quế thu rụng, tuyết sớm hóa mưa bay
Mì ngoại nấu thơm lừng
— Tháng 12 năm 2010, "Nhật ký bí mật của Ngô Thường""Thường Thường, dậy đi con! Dậy đi!" Bà ngoại Diệp Mạn Văn gõ chiếc vá gỗ lên cửa: "Bên ngoài đang có tuyết rơi kìa!"
"Tuyết rơi sao?" Ngô Thường bật dậy khỏi giường, chạy ra cửa sổ, kéo tấm rèm dày ra và nhìn thấy tuyết đang rơi lả tả bên ngoài. Bọn trẻ hàng xóm đều chạy ra ngoài, đạp chân lên tuyết để tạo dấu chân. Có một đứa nhỏ ngốc nghếch bốc tuyết lên và cho vào miệng l**m một cái rồi nhăn mặt nhổ ra: "Không ngọt!"
Đã nhiều năm thành phố Hải Châu không có tuyết rơi, mà cũng chưa từng có tuyết lớn như thế này. Ngô Thường chợt nhớ ra khi có tuyết rơi thì xe buýt sẽ khó di chuyển, cô hét lên một tiếng rồi chộp lấy chiếc áo len khoác qua đầu và lao xuống lầu.
"Từ từ thôi!" Lời bà ngoại vừa dứt, cô đã trượt ngã ở cửa nhà. Chú chó con đang tò mò ngắm tuyết giật mình vì cô, sủa lên một tiếng. Ngô Thường chẳng quan tâm đến những thứ đó, đứng dậy phủi phủi mông rồi lại chạy tiếp.
Vì tuyết rơi nên xe buýt ở đầu làng chưa đến. Không khí ẩm lạnh từng chút một thấm vào áo bông của cô, cô đút tay vào túi, dậm chân chờ xe. Điện thoại reo lên, phím bấm của cô không linh hoạt, phải bấm mấy lần mới bắt máy được. Đó là mẹ cô, Nguyễn Hương Ngọc gọi đến, bảo sáng mai cô phải giúp mua ít rau xanh mang đến cửa hàng.
Nguyễn Hương Ngọc đã mở một quán ăn nhỏ ở một con phố cổ ở Hải Châu, bán mì và đồ ăn vặt mà người Hải Châu yêu thích. Ngày thường, bà ngoại Diệp Mạn Văn vẫn cùng bà làm cái nghề buôn bán nhỏ này, nhưng gần đây bà ngoại bị trẹo lưng nên đã về làng dưỡng bệnh.
Ngô Thường cười và đồng ý với Nguyễn Hương Ngọc, mắt liếc nhìn chiếc xe thương mại đang chạy chậm phía trước. Người trên xe có thể muốn ngắm tuyết nên đã hạ cửa kính xuống. Những người đàn ông và phụ nữ nhìn ra ngoài.
"Nhà xưởng ở phía trước phải không? Con đường ở làng này không dễ đi, còn phải sửa đường, lại là một khoản tiền nữa." Một người đàn ông đeo khuyên tai một bên nói.
"Giá đất ở khu vực này thấp, diện tích lớn, thích hợp cho nhà xưởng mới. Ông cụ cũng đã quyết định rồi." Một người đàn ông khác nói.
Ngô Thường không thể nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông kia, chỉ là khi người phụ nữ tóc xoăn ở ghế phụ ngả người ra sau, lộ ra một khuôn mặt nghiêng. Dường như cô đã gặp ở đâu đó. Ngô Thường thấy một cặp kính gọng vàng, cùng với cái khuy măng sét hình hoa hướng dương trên tay áo của cánh tay đang nắm vô lăng.
Chiếc khuy măng sét khiến Ngô Thường nhớ đến mấy cây hướng dương mà bà ngoại trồng sau nhà, khi hoa nở thì vàng rực, có lẽ cả Hải Châu cũng không tìm thấy hoa hướng dương đẹp như vậy.
Chuyện họ nói, Ngô Thường cũng nghe loáng thoáng, làng bên đã "bán" đất cho thương nhân, nghe nói tương lai sẽ có nhiều làng lần lượt bán đất, các thương nhân ở Hải Châu sẽ xây nhiều nhà xưởng ở đây. Đây là một chuyện lớn, mọi người đều vui mừng chờ đợi bán được giá tốt. Nhưng chuyện tốt như vậy không đến với gia đình Ngô Thường, trên bản đồ quy hoạch thành phố, làng Thiên Khê nơi Ngô Thường lớn lên từ nhỏ vì gần biển nhất nên được giữ lại.
Những người đàn ông và phụ nữ trên xe vẫn đang bàn luận về việc xây nhà xưởng, người đàn ông đeo khuyên tai hỏi: "Tổng giám đốc Lâm, gia đình anh thực sự không thể nhường miếng đất đó cho chúng tôi sao?"
Ngô Thường vươn cổ dài ra, muốn nghe "Tổng giám đốc Lâm" nói gì, vì vậy những bông tuyết rơi vào cổ, mát lạnh. Chiếc xe buýt đến trễ cuối cùng cũng lê lết đến, Ngô Thường không thể nghe được câu trả lời của "Tổng giám đốc Lâm". Cô lên xe buýt.
Vì có tuyết nên đường ven biển không dễ đi, những người trên xe buýt đều muốn đến Hải Châu lo liệu công việc, không có tâm trí ngắm tuyết, nhưng vẫn bị kẹt trên đường ven biển. Con đường ven biển uốn lượn, một bên là núi, một bên là biển, con đường lồi lõm có khi men theo biển, có khi men theo núi. Ngô Thường dựa đầu vào cửa kính, nghe tiếng tấu hài trong tai nghe, cô cười khúc khích.
Chị Hứa – chủ quán cà phê gọi điện hỏi tại sao cô vẫn chưa đến, cô ư một tiếng giả vờ khóc: "Em ước gì mình có thể mọc cánh, nhưng không thể bay qua con đường ven biển đang có tuyết rơi được."
Chị Hứa bị cô chọc cười, nói: "Vậy thì đừng vội, em đi ca tối nhé."
"Vâng, vâng."
Ngô Thường cười và cúp điện thoại, rồi lại đút tay vào túi áo, nhìn tuyết trên những tảng đá ven biển, chỉ trong nháy mắt đã bị nước biển cuốn đi. Nước biển có thể cuốn đi mọi thứ. Đây là câu cửa miệng của bà ngoại Diệp Văn Mạn. Từ khi Ngô Thường có trí nhớ, bà đã nắm tay cô nói: Hãy tránh xa nước biển xui xẻo đó! Nước biển có thể cuốn đi mọi thứ!
Khi Ngô Thường đến bên ngoài quán cà phê, cô thấy hôm nay kinh doanh thật tốt. Những người trẻ đều tụ tập trên con phố này để gặp gỡ và ngắm tuyết, chen chúc trong quán cà phê để uống cà phê.
Cô đẩy cửa vào, chuông nhỏ bên cạnh cửa kêu leng keng, những người bên trong nghe thấy tiếng nhìn cô, chị Hứa nói: "Xem kìa, chim sơn ca của chúng ta bay đến rồi!"
Chị Hứa là người Hải Châu chính gốc, từng ra ngoài bươn chải mấy năm, giờ quay về Hải Châu sống qua ngày. Nhưng giọng nói vẫn giữ nguyên chất Hải Châu, nghe vừa đanh thép lại vừa mềm mại, kiểu như vậy ở đây cũng rất thường thấy. Ngô Thường thì lại không giống người Hải Châu, cô không đanh đá, lúc nào cũng cười tủm tỉm, khiến người ta nhìn vào chỉ muốn véo một cái.
Ngô Thường vừa tháo khăn quàng vừa dậm chân: "Tuyết lớn quá, tuyết lớn quá!"
"Sắp ngừng rồi. Nghe nói nửa đêm sẽ ngừng." Một cô gái trẻ đang uống cà phê nói.
"Vậy hôm nay chúng ta mở cửa đến nửa đêm, được không?" Chị Hứa hỏi Ngô Thường.
Ngô Thường gật đầu như gà mổ thóc: "Được chứ, được chứ, em xay cà phê đến nửa đêm. Em còn có thể nướng bánh mì nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!