Chiếc xe đưa cô đến Khách sạn Hải Châu, nơi sang trọng nhất ở thánh phố này. Bên ngoài, đội xe cưới đã sẵn sàng, Ngô Thường cả đời chưa từng thấy nhiều xe sang như thế. Nhà họ Lâm đã đặt sẵn một phòng số 999 cho cô.
Ngô Thường chợt nhớ đến bộ phim "Show Diễn Của Truman (*)", cảm giác mình đang trong một buổi diễn thực cảnh, còn khán giả thì dõi theo từng cử chỉ của cô.
Thợ trang điểm bước tới làm đẹp cho cô, một nhiếp ảnh gia chụp hình. Cô không thoải mái, cứ vô thức tránh né. Thợ trang điểm rất kiên nhẫn, đối xử lịch sự, lúc nghỉ giữa giờ còn nói: "Sau này chị tham gia tiệc tùng chắc không tránh khỏi, lúc đó cứ tìm em trang điểm nha. Lát em để lại danh thiếp cho chị."
Ngô Thường gật đầu đồng ý.
Bình thường cô ít trang điểm đậm, vì lười biếng nên cô chỉ thoa một lớp mỏng cho có sắc mặt. Lần này khi làm xong và nhìn vào gương, cô như hóa thành một quý bà lộng lẫy. Cô có chút không nhận ra chính mình.
"Bây giờ nhìn hơi chói, nhưng lát đứng dưới ánh đèn sẽ vừa đẹp." Thợ trang điểm nói: "Chị yên tâm, em làm nghề lâu rồi, không sai đâu."
"Được."
Tống Cảnh đến.
Cô ấy còn ngáp dài, nhưng thấy lớp trang điểm của Ngô Thường thì mắt tròn xoe. Lúc không có ai, cô ấy nói: "Chuyện gì thế này, cưới giả mà cũng làm đẹp thế sao?" Cô ấy cười hì hì, không xem chuyện này nghiêm túc, chỉ nghĩ Ngô Thường nhận một công việc bán thời gian. Thậm chí còn bảo: "Sau này kiểu làm ăn này có thể làm thường xuyên."
Ngô Thường hỏi liệu cô ấy có vì thế mà coi thường mình không, Tống Cảnh đẩy kính rồi gõ trán cô: "Cậu bị hâm à? Mình coi thường cậu làm gì?"
Ngô Thường tiến tới ôm chặt Tống Cảnh.
Lòng cô nặng trĩu, dù là người lạc quan đến đâu thì hôm nay cũng chẳng nặn nổi một nụ cười. Tống Cảnh là chỗ dựa duy nhất của cô trong đám cưới giả này.
Tống Cảnh vỗ lưng cô, nói: "Xinh lên, phải thật xinh. Dù gì váy cưới cũng đẹp thế này mà!" Cô ấy kéo đuôi váy rồi xuýt xoa, Lâm Tại Đường đúng là chịu chi.
"Trời ơi! Cậu nhìn đi! Nhìn bộ trang sức này xem! Lấp la lấp lánh đẹp mê luôn!!" Tống Cảnh la lên, làm dịu đi nỗi đau khó nói trong lòng Ngô Thường. Cô nắm chặt tay Tống Cảnh, như sợ cô ấy chạy mất. Tống Cảnh cười toe: "Ba mẹ mình cũng tới. Trước giờ mình không biết nhà mình cũng làm ăn với Đèn Trang Trí Tinh Quang luôn."
"Mình cũng không ngờ nhà họ Lâm phát thiệp kiểu này, gần như mời cả giới doanh thương Hải Châu."
"Vấn đề là ba mẹ mình đâu có trong giới doanh thương, cái xưởng nhỏ xíu nhà mình mà cũng nhận được thiệp từ quản lý kinh doanh của Tinh Quang."
Đó chính là thủ đoạn của Nguyễn Xuân Quế, Ngô Thường nghĩ.
Lát sau, Lâm Tại Đường đến, vận bộ lễ phục sang trọng, như công tử hào hoa. Chỉ có điều mặt anh lạnh tanh.
Anh chỉ liếc váy cưới của Ngô Thường một cái rồi ngoảnh mặt đi. Nỗi niềm trong lòng chẳng thể nói với ai, chỉ như con dao cùn cắt vào thịt, đau âm ỉ. Chiếc váy cưới lấp lánh dưới ánh đèn, không ngừng kéo ánh nhìn của anh, buộc anh phải nhìn và nhớ lại.
Tống Cảnh thấy thế, tiến tới trêu: "Đàn anh, đàn anh, hôm nay đám cưới như vậy, có bao lì xì cho em không?" Cô ấy chìa hai tay, chờ Lâm Tại Đường đưa phong bì. Anh thật sự lấy một cái đưa cô ấy, sau đó nói: "Cảm ơn em."
Tống Cảnh hài lòng, đẩy Ngô Thường đến trước mặt Lâm Tại Đường, nháy mắt với cô: "Để mình xem, cô dâu chú rể có hợp không nào?"
Họ đứng cạnh nhau, đều mặc lễ phục lộng lẫy, ngoại hình cũng xem là xứng đôi, chỉ có điều thần sắc chẳng giống người một nhà.
Tống Cảnh nhìn hồi lâu, cô ấy cười hì hì, khẽ huých eo Ngô Thường, giục cô đi mau.
Những phù dâu, phù rể còn lại Ngô Thường đều không quen. Trong mắt họ, cô đọc được vẻ giễu cợt. Cô biết họ quen Mạnh Nhược Tinh, trong đó có một cặp nam nữ cô nhớ, hôm Hải Châu tuyết rơi, ở bến xe buýt Thiên Khê, cô thấy họ cùng xe với Lâm Tại Đường.
Khi cô kéo váy cưới bước qua ngưỡng cửa cao của khách sạn, máy ảnh vang tiếng tách giòn tan. Cô nghe ai đó phía sau thì thầm: "Đồ giả…"
Phần sau cô không nghe rõ, nhưng nghĩ họ chẳng nói sai. Cô đúng là đồ giả, là kẻ mạo danh. Người ta cưới vì tình yêu, còn cô vì hai trăm nghìn thù lao. Cô thẳng lưng, quyết diễn tốt vở kịch hôm nay. Đây là tố chất cơ bản của một diễn viên.
Mu bàn tay cảm nhận một luồng lạnh, cô cúi đầu, đúng lúc Lâm Tại Đường nắm lấy cổ tay cô. Tay anh lạnh ngắt, chắc cũng lạnh như lòng anh. Khuy măng sét băng giá chạm vào da cô, khiến cô bất giác rùng mình.
Lâm Tại Đường cảm thấy hồn mình như đã bay đi, mặc người sắp đặt. Nhiếp ảnh gia bảo "nắm tay", anh liền nắm tay. Nhưng khi mu bàn tay chạm vào tay Ngô Thường, một nỗi buồn dâng lên, anh siết chặt cổ tay cô. Anh hơi mạnh tay, như đang trút giận lên cô. Ngô Thường đau, vỗ một cái vào mu bàn tay anh, cô cười nói: "Giết người à!"
Lâm Tại Đường giật mình tỉnh lại.
Xưa kia khi nắm cổ tay Mạnh Nhược Tinh, anh hay nói: "Em gầy quá, anh sợ không cẩn thận làm em gãy mất."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!