Chương 17: (Vô Đề)

Hải Châu vốn dĩ không lớn, mà người làm ăn thì khó tránh khỏi chuyện giao thiệp xã hội. Nguyễn Xuân Quế trong những buổi tiệc rượu thường bị người ta bóng gió hỏi về chuyện hôn sự. Bà bèn lấp l**m: "Ngày 20 tháng 1 không phải ngày tốt, đã tìm thầy xem lại, chọn được một ngày lành tháng tốt rồi."

"Cô dâu hả… tới lúc đó mọi người sẽ biết, giữ bí mật chút." Bà nói xong thì nâng ly rượu, lướt qua chủ đề này một cách khéo léo.

Nguyễn Xuân Quế là người hơi thù dai. Khi xuống bàn tiệc, bà vẫn tiếp tục lo liệu tìm cho Lâm Tại Đường một đối tượng phù hợp. Bà đã tính toán đâu ra đấy, không nhất thiết phải môn đăng hộ đối. Tệ nhất thì cứ tổ chức đám cưới, cưới xong tìm cớ đường ai nấy đi.

Ý định đã quyết, mọi việc trở nên dễ dàng hơn. Chuyện này bà cần bàn bạc với lão già không bao giờ chết kia.

Nguyễn Xuân Quế đến bệnh viện Hải Châu. Cũng như Lâm Tại Đường, bà cực kỳ ghét bệnh viện. Mùi thuốc khử trùng khiến bà chóng mặt, tim đập thình thịch. Gặp vài bệnh nhân nặng, bà có thể ngã quỵ ngay. Trước khi vào, bà lấy khẩu trang, xịt chút nước hoa lên, sau đó đeo nhanh vào, cũng tạm đối phó được một lúc.

Lão già không chết đã tỉnh, nhưng chỉ ăn được đồ lỏng. Lúc này, ông đang tựa vào đầu giường cáu kỉnh. Cô y tá nhỏ không thèm để ý, chỉ xem ông như một lão điên. Thấy Nguyễn Xuân Quế, Lâm Chử Súc hừ một tiếng: "Bà còn biết đường tới đây à?"

"Tôi không tới thì ai lo hậu sự cho ông?" Nguyễn Xuân Quế miễn cưỡng ngồi xuống chiếc ghế nhỏ: "Tôi muốn bàn với ông một chuyện. Hôn sự của Tại Đường đúng là không thể đùa được, nhưng cái cục tức này cũng không thể nuốt trôi. Tôi định tìm cho nó một "người tạm thời"…"

"Bà làm vậy mà gọi là không đùa à?" Lâm Chử Súc lại hừ: "Đồ đàn bà nông cạn!"

"Tôi nói đàng hoàng với ông, ông nghe cho đàng hoàng vào!" Nguyễn Xuân Quế ngắt lời Lâm Chử Súc: "Ông hiểu gì? Hiện giờ nhà họ Lâm bị động thế nào, đám thương nhân ở Hải Châu tinh ranh ra sao? Lần này ông để người ta nắm thóp rồi, sau này còn làm ăn được nữa không? Ông phải tỏ ra cái thế không gì sợ hãi… Nhà họ Mạnh đang làm mưa làm gió, dựa vào cái gì?

Chẳng phải là dựa vào việc nắm mấy mối khách lớn của mình, nghĩ rằng mình không dám xé toạc mặt nhau sao…"

Nguyễn Xuân Quế vốn không phải người nặng tình nghĩa, nhưng làm ăn thì là tay lão luyện. Ngay cả Lâm Hiển Tổ cũng từng nói: Nếu Nguyễn Xuân Quế là con gái ruột, giao Công ty Đèn Trang Trí Tinh Quang cho bà là chuyện hiển nhiên. Chỉ tiếc bà là con dâu, trong mắt người ngoài vẫn là người ngoài. Bà nói vậy dĩ nhiên cũng có lý. Trên thương trường Hải Châu, người ta nâng kẻ khác lên cao, cũng đạp kẻ khác xuống thấp.

Một khi đã mất thế, ắt sẽ bị người ta giẫm đạp vài năm.

"Vậy bà nói xem phải làm sao?" Lâm Chử Súc hỏi.

"Tôi nói…" Nguyễn Xuân Quế định nói tiếp, nhưng quay đầu lại thì thấy một cô gái bước vào. Cô gái mặc áo bông dài cũ kỹ, tay đeo bao tay, mu bàn tay đỏ ửng. Hai tay cô xách hai cái túi, bên trong là hộp cơm. Tới trước giường Lâm Chử Súc, cô đặt hộp cơm xuống, nói: "Mì chay của ông đây."

"Tôi không ăn." Lâm Chử Súc ngoảnh mặt đi: "Tôi không thích ăn thứ đồ tệ hại này."

"Không ăn thì ông cứ đói đi." Ngô Thường nói.

Nguyễn Xuân Quế nhìn nghiêng mặt cô, thấy quen quen, bèn hỏi: "Cô đây là?"

"Người chăm sóc." Ngô Thường đáp. Cô mỉm cười với Nguyễn Xuân Quế, lập tức đoán ra bà là ai. Ngô Thường không muốn chuốc phiền phức. Nếu nói mình là bạn của Lâm Tại Đường, chắc chắn sẽ bị tra hỏi. Năm đó, Lâm Tại Đường từng nói: "Dù chỉ là con muỗi cái bay qua trước mặt tôi, mẹ tôi cũng sẽ tóm lại xem nó có xinh không, hỏi thăm gia cảnh, hôm nay hút máu no chưa."

"Người ở đâu?" Nguyễn Xuân Quế lại hỏi.

"Người Hải Châu." Ngô Thường nhớ tới bữa cơm của Nguyễn Hương Ngọc, vội bước ra ngoài: "Tôi còn phải mang cơm đi, tôi đi trước đây!"

Cô đi rồi, Nguyễn Xuân Quế cũng bước theo. Không biết vì sao, bà cứ cảm thấy gương mặt cô gái ấy như đã gặp ở đâu.

Ngô Thường vào phòng bệnh, nói với Nguyễn Hương Ngọc: "Mẹ, mì chay và cá hấp của mẹ đây." Bác sĩ dặn Nguyễn Hương Ngọc ăn thêm chất đạm, nhưng đồ ăn trong bệnh viện đắt mà không ngon. Ngô Thường bèn chạy về quán mì ở phố cổ, nhóm bếp nấu cho mẹ, tiện thể làm một tô mì chay cho Lâm Chử Súc.

"Mẹ đã nói chỉ cần ăn một quả trứng là được… giờ mẹ muốn đi vệ sinh." Nguyễn Hương Ngọc trở mình định tự ngồi dậy, nhưng thắt lưng đau nhức, Ngô Thường vội bước tới đỡ. Cô ôm lấy Nguyễn Hương Ngọc, dồn sức nâng mẹ lên, để mẹ tựa vào người tìm tư thế ngồi thoải mái, rồi đi tìm giày cho mẹ.

Mỗi bước đi đều đau, Nguyễn Hương Ngọc đau đến toát mồ hôi. Ngô Thường xót xa, mắt cô đỏ hoe, sau đó cô nói: "Mai sẽ đỡ hơn, bác sĩ nói mỗi ngày sẽ tốt hơn một chút."

Mẹ con hai người chật vật vô cùng. Lúc này, có người gọi: "Nguyễn Hương Ngọc??"

Nguyễn Hương Ngọc ngẩng đầu, thấy Nguyễn Xuân Quế đứng ở cửa. Bà sững sờ.

Hải Châu có một làng chài hẻo lánh tên "Làng Xa". Gọi là Làng Xa vì nó xa thành phố, hiếm người lui tới. Dân trong làng đều mang họ Nguyễn, đời đời làm nghề đánh cá. Nguyễn Hương Ngọc lúc nhỏ được gửi về Làng Xa, đến khi mười mấy tuổi mới ra ngoài.

Hai người phụ nữ họ Nguyễn từ Làng Xa gặp nhau nơi đây. Một người áo gấm lụa là, quý phái rực rỡ; một người túng thiếu, vừa phẫu thuật xong, chật vật đáng thương.

Nguyễn Xuân Quế nhìn Nguyễn Hương Ngọc từ đầu đến chân rồi bĩu môi, khịt một tiếng: "Tôi tưởng cô đã sớm thành phượng hoàng rồi chứ!"

Nguyễn Hương Ngọc không nói gì. Bà biết tính Nguyễn Xuân Quế: Từ nhỏ đã cay nghiệt, hiếu thắng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!