Chương 15: (Vô Đề)

Ngày 9 tháng 1 năm 2011, Ngô Thường đến Thượng Hải. Cô không bao giờ quên được ngày này. Ga tàu Hồng Kiều mới hoạt động chưa đầy nửa năm, mọi thứ đều mới tinh. Cô đứng ở cửa ra nhìn ngó xung quanh, trong lòng có hàng ngàn tiếng nói đang gào thét.

Khi còn đi học, cô đã có cơ hội đến Thượng Hải, từ Hàng Châu đến Thượng Hải vốn không xa lắm. Nhưng cũng lạ, Thượng Hải ở đó mà chân cô như bị trói buộc, cứ mãi không thể đi được. Ban đầu cô định liên lạc với bạn học, nhưng lại không muốn làm phiền người khác, nên quyết định đến một mình, đợi khi công việc ổn định rồi mới báo cho họ biết.

Thượng Hải khác hẳn với Hải Châu và Hàng Châu.

Đối với Ngô Thường, Thượng Hải là một thành phố xa lạ.

Buổi phỏng vấn của cô vào 10 giờ sáng ngày hôm sau, vì vậy cô quyết định tối nay đi dạo Bến Thượng Hải. Sau khi gửi hành lý ở nhà trọ, cô vội vã đi ra, hòa mình vào dòng người tấp nập của Thượng Hải.

Cô nhận ra một điều: ở Thượng Hải, giữa dòng người này, bản thân cô trở nên nhỏ bé. Cô chưa bao giờ có cảm giác này, điều đó khiến cô rất tò mò. Tiếng còi tàu trầm đục từ phà Bến Thượng Hải vang lên, cây cầu Ngoại Bách Độ cổ kính nối liền hai bên sông Hoàng Phố với những tòa nhà cao tầng san sát. Những quán bar trên đường Hoài Hải bắt đầu nhộn nhịp, cà phê và rượu cùng tồn tại nhưng không mâu thuẫn.

Một người đàn ông đứng trên ban công có hàng rào sắt hút thuốc, tàn thuốc rơi xuống thân cây ngô đồng.

Ngô Thường lấy máy chụp Polaroid ra. Vì giấy ảnh rất đắt, cô không muốn lãng phí, nên cẩn thận chọn lựa khung cảnh trước một tòa biệt thự kiểu Tây nhỏ, thử tạo dáng vài lần rồi mới nhờ người qua đường chụp giúp. Sau đó, cô lấy cuốn nhật ký ra, kẹp tấm ảnh vào trong, ngậm nắp bút máy giữa môi, cẩn thận ghi lại thời gian và địa điểm lên sổ.

21 giờ 10 phút tối ngày 9 tháng 1 năm 2011, trước cây ngô đồng thứ mười lăm trên đường Hoài Hải Trung, Thượng Hải. Đúng vậy, đừng nghi ngờ, cô đã đếm từ ngã tư và chọn kỹ cây này.

Cô đã coi thời điểm này là khởi đầu cho cuộc sống mới của mình.

Buổi phỏng vấn ngày hôm sau diễn ra rất suôn sẻ, đó là chi nhánh Thượng Hải của một công ty internet, vị trí cô phỏng vấn là điều hành nội dung. Người phỏng vấn hỏi cô có thường tự viết lách gì không? Ngô Thường hơi ngượng ngùng đáp: "Em có viết một số bài thơ không thể gọi là thơ."

Người phỏng vấn "À" một tiếng, sau đó hỏi cô ấy có thể xem được không.

Ngô Thường lấy cuốn sổ tay từ ba lô ra rồi đẩy qua. Những cuốn sổ như thế này cô có năm quyển, từ nhỏ cô đã lười, không thích viết nhật ký dài, chỉ thích viết "thơ", mà thơ cũng không giống thơ, mơ hồ, không rõ là gì. Điều kỳ lạ là mỗi lần đọc lại, cô đều nhớ được tâm trạng lúc đó và những việc vụn vặt liên quan.

Người phỏng vấn thấy thơ của cô rất thú vị, mang nhiều nét ngây thơ, say sưa đọc vài trang, rồi trả lại cuốn sổ cho cô, bảo cô đợi một lát. Sau đó có HR vào nói chuyện với cô về lương, rồi bảo cô về chờ tin. Ngày hôm sau, họ gửi offer cho cô, thông báo cô làm thủ tục nhận việc vào ngày 17 tháng 1.

Ngô Thường cảm thấy mình như đang nằm mơ.

Cô đứng trên một con đường ở khu phát triển Tào Hà Kính, gọi điện cho Nguyễn Hương Ngọc. Khi nghe thấy giọng của Nguyễn Hương Ngọc, cô hào hứng kêu lên: "Mẹ ơi! Mẹ ơi! Con đã tìm được việc rồi!! Công việc của con rất tốt! Con có lương hai trăn nghìn tệ một năm!"

"Thật không? Con gái của mẹ giỏi quá!" Nguyễn Hương Ngọc nói: "Con gái của mẹ giỏi ghê!"

"Nhưng mà mẹ ơi, mẹ sao vậy? Giọng mẹ không đúng." Ngô Thường tâm tư rất tinh tế, bình thường mẹ nói chuyện nhanh hơn một chút, khi gặp chuyện vui sẽ cười hà hà, sao hôm nay mẹ lại không vui?

Nguyễn Hương Ngọc cố ý nâng giọng: "Mẹ có chuyện gì đâu! Lúc nãy tín hiệu không tốt. Con có phải thuê nhà không? Mẹ chuyển tiền cho con."

"Con không cần đâu, tháng đầu công ty có trợ cấp "an cư". Con sẽ ở giường tập thể trong nhà trọ trước, từ từ tìm nhà, thời gian đủ mà!"

Họ nói thêm vài câu nữa rồi cúp điện thoại.

Chị Hứa gọi điện cho cô, hỏi có thể đưa số điện thoại của cô cho Lâm Tại Đường không, cô nói: "Bảo anh ta cuốn xéo càng xa càng tốt!" Tình bạn họ xây dựng từ mùa hè năm 2006 đã hoàn toàn biến mất trong lòng Ngô Thường, cô không thích người như Lâm Tại Đường, anh thực sự không đủ rộng lượng, lại quá kiêu ngạo.

Cuộc sống mới mà cô mong muốn đã trải ra trước mắt, tất cả mọi người và mọi việc ở Hải Châu tạm gác lại đã. Việc cấp bách của Ngô Thường là lên kế hoạch phân bổ hai trăm nghìn tệ lương hàng năm, như thể đã có trong tay rồi vậy.

Tính đi tính lại, ngoài sinh hoạt hàng ngày, còn lại chẳng là bao. Vậy thì tối ưu hóa thêm, tiếp tục tối ưu hóa. Nhật ký của cô ghi chằng chịt các hóa đơn, muốn lên kế hoạch tỉ mỉ cho mọi khía cạnh cuộc sống, nhưng quên rằng cuộc đời này vốn không chịu nổi bất kỳ kế hoạch nào, vì những bất ngờ luôn đến trước kế hoạch.

Ngày 17 tháng 1, cô bước vào tòa nhà văn phòng đó, trải qua quy trình nhận việc hiện đại, rồi nhanh chóng làm quen với các đồng nghiệp. Đồng nghiệp đến từ khắp cả nước, chỉ có một chị "chuẩn bị làm mẹ" đi cùng cô. Chị "chuẩn bị làm mẹ" dẫn cô đi khắp các tầng, phòng nước, quán cà phê, phòng họp, phòng khách, nhà ăn miễn phí cho bữa sáng, trưa, tối; cũng dẫn cô làm quen với tất cả các hệ thống văn phòng trực tuyến, cuối cùng giới thiệu công việc cho cô.

Ngô Thường như một chú chim non mới nở, với dáng vẻ "háo hức được nuôi", đôi mắt tràn đầy "khát khao tri thức", hỏi hết mọi thứ.

Hôm đó sau khi tan làm, cô gọi điện về nhà, không ai nghe máy. Gọi cho Diệp Mạn Văn, cũng không ai nhấc. Cô vô cùng lo lắng, cuối cùng gọi điện đến nhà trưởng thôn làng Thiên Khê, ông nói: "Mẹ con nhập viện rồi, phải phẫu thuật, con không biết sao?"

Khi trở về làng Thiên Khê, Nguyễn Hương Ngọc vốn tưởng nằm vài ngày là khỏi thì giờ không thể cử động. Lưng bà rất đau, sau đó phải đi bệnh viện. Bác sĩ nói cần phải gắn vài cái "đinh" vào lưng, đây là một cuộc phẫu thuật không nhỏ.

Trong đầu Ngô Thường ù ù, cô biết tại sao mẹ và bà ngoại không hề nhắc gì về việc này mấy ngày qua, bởi vì những chuyện xảy ra với họ lần này, lại xảy ra với Ngô Thường. Họ biết rằng: chỉ cần có ràng buộc, Ngô Thường sẽ không thể rời khỏi Thiên Khê, không thể rời khỏi Hải Châu.

Một bên là người mẹ bệnh tật sau khi phẫu thuật sẽ không thể tự chăm sóc bản thân trong thời gian dài và người bà yếu ớt, một bên là cuộc sống mới tươi đẹp và đầy hy vọng. Ngô Thường sau khi đi bộ hơn chục cây số mới nhận ra, con đường hơn chục cây số đó, chẳng qua là cô cứ đi tới đi lui giữa đường Trung Sơn Đông nhất và Trung Sơn Đông nhì. Lần cuối cùng, cô ngửi thấy mùi thơm từ khách sạn Peninsula, đó là mùi hương hòa quyện các loại gia vị phương Tây truyền thống, xa xăm miên man.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!