Chương 121: (Vô Đề)

Mùa thu như những hạt bồ công anh bị gió thổi tung, trong nháy mắt đã rải khắp ngàn khe suối. Gió biển thổi càng lúc càng mạnh, làm người ta xiêu vẹo, chao đảo.

Khu phức hợp còn ba ngày nữa là chính thức khai trương, bây giờ đã bắt đầu vào giai đoạn chuẩn bị cuối cùng. Lúc này Ngô Thường đang cùng chị Hứa ăn chiều, cô cũng tiện tay gắp vài miếng. Liên tiếp bận rộn mấy ngày, vậy mà tinh thần cô vẫn phơi phới, trong mắt ánh lên những tia sáng rực rỡ.

Chị Hứa cười trêu: "Sắp có chuyện vui rồi nên mặt mày cũng bắt đầu sáng rỡ ha."

Cô đáp: "Trời ơi, chẳng lẽ em nhất định phải giữ kín kẽ sao? Bình thường em có thể khiêm nhường, nhưng lúc này em phải phô trương chứ chị!"

"Đúng rồi đúng rồi! Phải phô trương!" Chị Hứa nói: "Chút nữa em qua Hải Châu thì ghé xem giùm chị mấy món hàng dự trữ, đừng để sai sót nha."

"OK." Ngô Thường giơ tay làm cái ký hiệu, rồi xắn một miếng bánh ngọt bỏ vô miệng, sau đó xoay người bước đi.

Cô đã đặt may quần áo ở Hải Châu.

Trước giờ cô chưa từng đặt may đồ. Nhiều năm trước, Lâm Hiển Tổ với Lâm Tại Đường đều từng đặt may, Ngô Thường cũng từng đi theo bọn họ, nhưng bản thân cô thì chẳng mấy hứng thú. Cô không thích ăn mặc quá cầu kỳ, cảm giác giống như biến thành người gỗ, rất giả tạo.

Lần này khu phức hợp khai trương, đột nhiên cô muốn có một bộ quần áo hoàn toàn mang thẩm mỹ của riêng mình, hợp với vóc dáng của mình. Thế nên một tháng trước cô đã đến đó một lần. Hôm đó ông chủ không có ở tiệm, cô chỉ cùng nhân viên đo số, bàn sơ qua kiểu dáng rồi đi, sau đó toàn bộ đều trao đổi qua tin nhắn. Đến hôm nay mới báo là đã xong, có thể qua lấy.

Ngô Thường bây giờ không thường tới Hải Châu nữa.

Đường ven biển càng ngày càng được mở rộng, thế nhưng cô lại ít khi đặt chân tới Hải Châu. Nếu có đến thì thường chỉ ghé quán mì, tiện thể mua ít đồ dùng hằng ngày, đại khái cũng chỉ như vậy thôi.

Phố cổ mùa thu đẹp vô cùng.

Nó yên tĩnh đứng đó giữa trung tâm những tòa cao ốc, giống như một báu vật của thành phố này. Chỉ cần bước qua vạch sang đường, liền như mở ra chiếc hộp châu báu. Ngô Thường len vào dòng người, giả làm một khách du lịch, chỗ này dạo một vòng, chỗ kia liếc một chút, lắng nghe họ trò chuyện.

Có người nhận ra Ngô Thường, cất tiếng gọi: "Cô chủ nhỏ, cô tới rồi hả? Lâu quá không thấy, buôn bán chắc phát đạt lắm ha?"

Mẹ là bà chủ Nguyễn, bà chủ Hương Ngọc, nên Ngô Thường dĩ nhiên chính là cô chủ nhỏ. Năm đó nhờ được những người này quan tâm chăm sóc mẹ, quán mì Hương Ngọc mới đứng vững ở đây, vì vậy mỗi lần Ngô Thường về phố cổ đều mang ít hải sản, nhờ nhân viên quán đem chia cho từng nhà. Biết ơn báo đáp, là mẹ dạy cô như thế.

"Đúng rồi, con nhớ mọi người lắm á!" Ngô Thường cười nói: "Nè, thiệp mời khai trương trung tâm chắc mọi người nhận được rồi ha? Nhất định phải đến đó nha, không đến con giận đó. Tới đấy nha, chẳng cần mang gì, cũng không được bỏ phong bì, chỉ cần tới ủng hộ con thôi, chịu không?"

"Thiệp mời mạ vàng đẹp ghê, các cô dì chú bác sắp xếp thời gian sẵn rồi, bữa đó sẽ đi từ sớm."

"Nếu không muốn dậy sớm thì báo con trước, đi sớm hơn một ngày, ở lại Thiên Khê một đêm ngắm biển cũng được mà."

"Không được đâu, lễ Thu Vàng, thoát ra không nổi."

Phố cổ đang tổ chức lễ Thu Vàng.

Gần như tất cả cửa tiệm đều tham gia, nào là giảm giá, tặng quà, lại còn có sổ đóng dấu lưu niệm, náo nhiệt hết sức. Đang nói chuyện, có một đứa nhỏ chạy vào gọi với bà chủ: "Bà ơi, con muốn đóng dấu."

Ngô Thường thấy vậy cười nói: "Vậy con không làm phiền nữa, gặp lại ở Thiên Khê nha."

Cô thích những người hàng xóm nơi phố cổ này, mẹ cô lúc còn sống cũng thích.

Mẹ từng nói với Ngô Thường rằng: cả đời bà chẳng làm nên chuyện gì, nửa đời trước cũng chẳng gặp được người tốt nào. Sau khi ba Ngô Thường mất, bà chẳng còn chút tiền tiết kiệm nào, có một quãng thời gian đã rơi vào cảnh khó khăn. Nghĩ muốn tìm một công việc nhưng đi đâu cũng bị từ chối, cuối cùng mới đến phố cổ.

Hồi đó phố cổ còn rất xập xệ, khách du lịch tới chẳng bao nhiêu, trong đó toàn là "người Hải Châu cũ". Người Hải Châu cũ mỗi ngày ngồi ngoài trò chuyện, thấy có một "cô gái nhỏ xinh đẹp, sa sút" bước tới, liền hỏi bà muốn làm gì.

Nguyễn Hương Ngọc nói: "Tôi muốn tìm việc, rửa chén gì cũng được."

"Cô có tay nghề gì không?" Có người hỏi.

"Tôi biết nấu ăn, nhà ông bà tổ tiên tôi là… ngự trù." Nguyễn Hương Ngọc cắn răng nói ra một câu mà bình thường bà chẳng dám nói.

"Ngự trù hả? Vậy tụi tôi được ăn cơm vua rồi?" Người Hải Châu cũ bật cười: "Vậy tìm việc làm gì nữa, sao cô không mở quán ở đây luôn đi."

"Tôi không có tiền."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!