Chương 120: (Vô Đề)

Sau cơn bão là trời nắng chói chang.

Ngô Thường lại nói với Lâm Tại Đường một lần nữa, cô cũng không hiểu sao mình phải nhấn mạnh thêm lần nữa, nhưng nói xong lại tự bật cười khúc khích, cô giải thích: "Anh có thấy giọng điệu của em giống ngoại không? Em nhớ ra rồi, đây là câu ngoại hay nói đó!"

Ngô Thường không biết người khác có giống mình hông, thỉnh thoảng tự dưng buột miệng nói một câu y chang mấy người lớn tuổi hay nói. Nói lúc đó thì không thấy gì, nhưng vừa dứt lời lại nhớ tới. Thì ra họ đã in sâu vô tận xương tủy mình rồi đó!

"Anh cũng nhớ ra rồi." Lâm Tại Đường cười theo: "Ngoại hình như có nói vậy thật." Anh nói: "Vậy thì chúc em có một buổi tối tốt lành."

"Cũng chúc anh vậy đó nha!" Ngô Thường vẫy tay với anh, vui vẻ đi vô phòng họp.

Cô có thói quen làm việc riêng của mình: sau mỗi sự kiện lớn đều phải họp để rút kinh nghiệm. Cô với đội ngũ phải trưởng thành trong việc không ngừng tổng kết, suy ngẫm. Làm ăn với khu phức hợp này thì chuyện phát sinh bất ngờ nhiều lắm, không thể chỉ dựa vô kinh nghiệm của người khác, mà phải có quy trình làm việc riêng.

Lần này bão không lớn lắm, nhưng vẫn lộ ra mấy vấn đề:

Một: Khâu trấn an tâm lý và dự phòng cấp cứu cho mấy cụ già. Tuy có bác sĩ, nhưng do nhân viên chăm sóc thiếu kinh nghiệm y tế, thành ra lúng túng rối rắm. Cần phải tăng cường kiến thức sơ cứu và kinh nghiệm y tế cho tất cả nhân viên; đồng thời phải làm công tác tâm lý cho người già trong mấy hiện tượng thời tiết đặc biệt. Người già cũng giống như con nít vậy, lúc trẻ thì che chở bảo bọc cho người khác, nhưng tới già thì lại yếu ớt mong manh.

Hai: Khu phức hợp nằm ngay ven biển, khả năng ứng phó với bão còn phải tăng cường thêm. Lần này bão làm ngã đổ vài cây xanh, còn có mấy căn nhà nghỉ bị vỡ kính. Ngoài việc sửa chữa ra, cần phải tính toán dùng vật liệu tốt hơn.

Ba: Vấn đề tiếp nhận người trú tạm. Ngô Thường tới trước khi họp mới biết, lúc bão đổ vô có tài xế xe tải với khách vãng lai ghé vô xin tránh tạm. Nhưng vì số lượng quá nhiều, bọn họ không lo chu toàn được. Ngô Thường cho rằng bãi đậu xe cần mở rộng, còn có nhà nghỉ tạm thời, tương tự kiểu nhà nghỉ tập thể, cũng phải đưa vô kế hoạch.

Bốn: Về an toàn vui chơi ở bãi biển thì càng phải nâng cao cảnh giác. Ngô Thường chủ động đứng ra quy hoạch lại toàn bộ khu phức hợp, đánh dấu từng điểm vui chơi và điểm nguy hiểm, làm thành cẩm nang vui chơi phát cho từng du khách tới ở, rồi còn phải giải thích miệng nữa.

Khu phức hợp muốn làm cho đàng hoàng thì từng chi tiết cũng phải nghĩ tới. Dù có chỗ chưa nghĩ tới thì khi gặp vấn đề cũng phải nhanh chóng nâng cấp. Thường mấy cuộc họp như vậy, mọi người sẽ cùng nhau bàn bạc, rồi lập tức bắt tay vô thực hiện. Lần này cũng không khác gì. Tống Cảnh liền sắp xếp việc cho toàn bộ nhân viên viện dưỡng lão học tập và kiểm tra kiến thức y khoa, còn chị Hứa thì chủ động nhận phần cẩm nang du lịch và nhà nghỉ tập thể.

Nói chung cuộc họp diễn ra rất nhanh, một tiếng sau là xong.

Ngô Thường nhìn mọi người rời đi, còn cô thì ngồi trên bãi cát, ngó ra biển mà suy nghĩ. Cô phải nhìn nhận lại mình còn chỗ nào thiếu sót, rồi mấy công việc trước và sau khi khu phức hợp khai trương. Từ lúc lóe lên ý tưởng "Thiên Khê chào đón bạn" tới lúc quyết định làm khu phức hợp, cũng đã tròn năm năm.

Một đời người rốt cuộc có được bao nhiêu cái năm năm thật sự có ý nghĩa chứ, Ngô Thường cũng không nói cho rõ được. Nghĩ lại năm năm qua của mình, mưa gió gian nan, vượt cửa này qua ải khác, cuối cùng cũng ráng chịu tới lúc bình minh ló dạng. Trong lòng thật khó tránh được cảm khái, đôi lúc cũng sẽ nghĩ: nếu ngoại với mẹ còn ở đây thì tốt biết mấy.

Ngô Thường vẫn còn nhớ rõ ký ức tuổi thơ về Thiên Khê.

Cô nhớ lúc trời chưa sáng, tàu thuyền ngoài bến đã hú còi rời bến, bên bờ là người đưa tiễn. Tàu chạy về hướng xa hay gần, đông hay tây. Nếu là tàu đánh bắt thì còn đỡ, thường một hai đêm sau là có thể đầy ắp hải sản mà quay về. Còn nếu là tàu chở hàng, thì phải bến này rồi tới bến khác, cứ thế mà đi xa. Ngắn thì ba bốn ngày, dài thì hai ba tháng. Người Thiên Khê sống nhờ vô đó.

Mỗi ngày bận rộn, nhưng đời sống thì kham khổ. Vì bất kể là hàng hóa hay hải sản, đều phải qua từng cửa từng cửa, không nắm được nguồn gốc chuyện làm ăn thì không kiếm ra tiền lớn.

Về sau kinh tế ven biển phát triển, người Thiên Khê cũng muốn bước ra ngoài. Họ tới Ôn Châu, Thượng Hải, Phúc Kiến, Quảng Đông, nhưng phần lớn chỉ làm mấy việc buôn bán nhỏ, cũng chỉ đủ cơm no áo ấm.

Khoảng năm 2010, làn gió mới của đợt phát triển kinh tế lại thổi tới Hải Châu. Chính quyền Hải Châu quyết định xây dựng một dải công nghiệp ven biển, nhờ đại dương mà buôn bán đi khắp nơi. Lúc đó người Thiên Khê mừng lắm, bởi vì chính phủ nói sẽ giải tỏa tái thiết. Giải tỏa mà, giải tỏa thì tốt biết mấy. Tái thiết cũng tốt biết mấy. Nhưng cuối cùng, họ lại chọn làng Lâm Hải. Người Thiên Khê thở dài, lại phải tiếp tục sống nghèo khó rồi.

Ngày trước, Ngô Thường chỉ là một nhân vật nhỏ bé, chỉ lo cho cơm áo gạo tiền của mình, chỉ muốn giải quyết mấy chuyện sinh hoạt thường ngày. Cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện phát triển của Thiên Khê, vì cô không có năng lực, cũng cảm thấy đó chắc là việc mấy người giỏi giang hơn phải nghĩ tới.

Ban đầu, cô muốn rời khỏi Thiên Khê, rời khỏi Hải Châu. Ban đầu, cô muốn theo đuổi một cuộc đời tự do tự tại. Nhưng đời sống có lẽ vốn đã có sắp đặt, nó đẩy cô, từng bước một đi tới hôm nay. Ngô Thường khiêm tốn nghĩ rằng mình là người được lựa chọn, bởi cô căn bản đâu có năng lực như vậy.

Thế mà rốt cuộc cô cũng đã đi tới ngày hôm nay.

Ngô Thường ngả người nằm trên bãi cát, nhìn mây, lắng nghe tiếng sóng biển và tiếng cười vui của du khách. Lâm Tại Đường tới từ khi nào, cô cũng không hay.

Lâm Tại Đường lặng lẽ nằm bên cạnh cô.

Trong lòng anh rất yên ổn.

Mấy chuyện hỗn loạn ngày xưa, nào là người nhà loạn lạc chẳng lo làm ăn, nào là cạnh tranh thương trường dơ bẩn tàn khốc, dường như đều rời xa anh rồi. Anh biết rõ những thứ đó không có biến mất thật sự, mà là khi anh học được cách buông bỏ, chọn lựa, đấu tranh và quyết định, thì tâm thái của anh đã thay đổi tận gốc rễ.

Bây giờ anh đã biết đứng ra ngoài để nhìn lại những chuyện đó, y như lời ông nội nói: cái này không phải nhằm vô con, mà chỉ vì người kia tình cờ lại chính là con thôi.

Từ khi Lâm Tại Đường trở lại khu công nghiệp ven biển, ngày nào anh cũng đi ngang qua nhà xưởng Tinh Quang. Công nhân chào anh, cũng có người tới tham quan nhà xưởng mới. Ban đầu Lâm Tại Đường thấy cứ như cách một đời vậy. Anh cảm giác thân phận mình bị lệch đi.

Nhưng sau cơn bão, khi máy móc trong nhà xưởng mới lại gầm rú vận hành, linh hồn anh liền quay về chỗ cũ. Anh biết, trước mắt mình chính là sự nghiệp mới, là sự nghiệp do anh gây dựng từ con số không. Trong bản đồ sự nghiệp này, anh có thể bỏ xuống hết thảy áp lực ngày trước, hoàn toàn theo kế hoạch của riêng mình mà tạo dựng một doanh nghiệp mới. Cảm giác đó thật k*ch th*ch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!